Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh nói với bọn họ, mình không có cách nào logout được, bị NPC bắt cóc.
Phục vụ khách hàng đáp lại rất giận người.
Bảo cô online rồi liên hệ với phục vụ khách hàng.
Sơ Tranh: "..."
Ta không muốn sống nữa sao?
Cuối cùng phục vụ khách hàng bảo Sơ Tranh đưa mũ trò chơi đến công ty, để nhân viên kỹ thuật kiểm tra xem.
Nghe lời này là biết qua loa rồi.
Sơ Tranh lập tức cúp điện thoại.
Cửa của Đoạn Cổ Thành Dạ Quy Lai, chưa có ai từng mở được, Sơ Tranh tìm trên diễn đàn cũng không tìm được bất cứ tin tức hữu dụng gì.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm mũ trò chơi trên mặt đất, đứng dậy rời khỏi gian phòng.
"Dì Đặng."
"Tiểu thư?"
"Giúp tôi đi mua thêm một cái mũ trò chơi."
Dì Đặng hỏi: "Vẫn là loại lần trước sao?"
"Ừ."
"Tiểu thư, gần đây ngài..."
"Dì Đặng mau đi đi."
Dì Đặng thở dài, giúp Sơ Tranh đi mua mũ trò chơi.
Mua mũ trò chơi về, Sơ Tranh một lần nữa lập nick đăng nhập, kết quả phát hiện nơi mình xuất hiện cũng không phải là Tân Thủ thôn, mà là Dạ Quy Lai.
"Cô đến rồi!"
Thiếu niên vẫn ngồi dưới đất, trông thấy cô, con ngươi trong nháy mắt sáng lên.
Sơ Tranh offline trong một giây.
Có thể là bởi vì tốc độ của cô quá nhanh, lần này cô offline thành công.
Quỷ phá?
Sơ Tranh bị dọa đến ba ngày không lên game.
Hôm nay cô vừa rời giường, người máy trong nhà đi từ ngoài cửa vào, Sơ Tranh đã quen với việc nó lắc lư qua lại trong phòng mình, không để ý.
Trong nháy mắt ngay khi cô xuống giường, người máy nói chuyện: "Tại sao cô lại trốn ở đây?"
Giọng nói mềm nhẹ của thiếu niên phát ra từ người máy.
Sơ Tranh: "!!!"
Người máy đi về phía cô, con mắt phát ra u quang, nhìn chằm chằm vào cô, có chút quỷ dị.
Nhưng mà thanh âm người máy phát ra lại làm cho lòng người như nhũn ra.
"Một mình tôi rất nhàm chán, cô đến chơi cùng tôi có được không?"
Sơ Tranh: "..."
Đến!
NPC thành tinh không thể nghi ngờ.
Chỉ là mi tự tiện thành tinh, người chế tạo ra mi có biết không?!
Sơ Tranh cảm thấy là không biết.
"Tôi không muốn."
Sơ Tranh từ chối thiếu niên: "Anh đừng tiếp tục quấy rối tôi, bằng không thì tôi sẽ báo cáo anh, để cho người ta nghiên cứu anh!"
Người máy ngừng tại chỗ, làm ra tư thế do dự.
Thật lâu sau, giọng nói của thiếu niên vang lên: "Tôi làm cô rất tức giận sao?"
"Đúng."
"Tôi sửa có được không? Tôi không chọc giận cô nữa, cô ở cùng tôi có được không."
"Không muốn."
Sơ Tranh cự tuyệt đến dứt khoát.
"Nếu anh không đi, tôi lập tức báo cáo anh."
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, gọi một dãy số, cũng đưa nó cho người máy xem.
Trong mắt người máy lấp lóe u quang.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng phụt một tiếng tắt lịm đi, người máy đứng im bất động.
Sơ Tranh nhanh chóng đưa người máy ra khỏi cửa.
Hù chết người.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Tần Lạc, ngăn cản Tần Lạc hắc hóa. 】
Sơ Tranh: "..."
Mỉm cười. jpg
"Vương bát đản mi biết chó chết như thế nào không?
【 Chết như thế nào? 】 Vương Giả theo bản năng hỏi, hỏi xong lại cảm thấy không đúng: 【 Tiểu tỷ tỷ, xin cô đừng vũ nhục ta, ta không phải chó! 】
"Đúng, mi là chó điên."
【...】
-
Tần Lạc.
Một trí năng tự ý thành tinh.
Hắn vẫn luôn tồn lại trong game, nhưng không ai biết cả.
Tận đến có một ngày có một người chơi nhận được nhiệm vụ giống như Sơ Tranh, cuối cùng đến Dạ Quy Lai, gặp phải Tần Lạc.
Người chơi kia lúc đầu cũng sợ hãi.
Nhưng sau khi phát hiện Tần Lạc chính là một tên ngốc bạch ngọt, kiểu mà đặc biệt dễ lừa gạt ấy
Thế là vị người chơi này bắt đầu lợi dụng Tần Lạc làm đủ loại chuyện.
Nên có người phát hiện dị thường, cũng phát hiện Tần Lạc tồn tại, tìm tới cửa, vị kia người chơi sợ hãi, bán Tần Lạc đi.
Người chơi chẳng những không bị trừng phạt, mà bởi vì có công giao Tần Lạc ra, nhận được ngợi khen.
Cuối cùng Tần Lạc hắc hóa, tạo thành sự cố mạng lưới tê liệt đặc biệt lớn.
Đặc biệt là người trong game, đều bởi vì sự kiện này mà lâm vào trong hôn mê.
Rất không khéo chính là, vị người chơi lợi dụng Tần Lạc kia, chính là Hoa Lạc Bất Tẫn.
Sơ Tranh: "..."
Thế này cũng được?
Hoa Lạc Bất Tẫn bật hack sao?!
Sơ Tranh bực bội đạp giường hai cước.
Cô kiếm cái mũ trò chơi lúc trước về, một lần nữa đăng nhập vào game.
Nơi xuất hiện vẫn là ở Dạ Quy Lai, thiếu gia xinh đẹp mang tên Tần Lạc, chán nản ngồi dưới đất.
"Này."
Sơ Tranh dùng chân đạp hắn.
Thiếu niên đột nhiên nghe thấy âm thanh, bỗng nhiên ngước mắt, con ngươi ủy khuất ba ba sáng lấp lánh.
Có chút giống như một con chó cảnh cỡ lớn chờ đợi chủ nhân.
"Tôi ở cùng anh cũng được." Sơ Tranh mặt lạnh: "Nhưng anh không thể hạn chế tôi online offline, cũng không thể
hạn chế tôi rời khỏi nơi này."
Tần Lạc vốn đang vui mừng vì câu nói đầu tiên, nghe xong đằng sau, lại phồng má, bất mãn hỏi: "Vì sao?"
Vì sao?
Mi nói xem là vì sao!
Ta là tới chơi game!
Không phải để game chơi ta!
Lời nói của Sơ Tranh mang theo ý uy hiếp: "Anh không đồng ý, thì tôi không bao giờ online nữa, anh cũng không bao giờ nhìn thấy tôi nữa."
Tần Lạc vò vò vạt áo của mình: "... Tôi có thể đi tìm cô."
Sơ Tranh: "Rời khỏi internet, anh làm sao tìm được tôi?"
Tần Lạc cười ngoan ngoãn: "Bây giờ internet ở khắp mọi nơi, tôi có thể tìm được cô."
Sơ Tranh: "Vậy tôi tìm nơi rừng sâu núi thẳm không có internet." Tìm ta xem tìm ta xem! Vật nhỏ còn muốn uy hiếp ta!
"..."
Tần Lạc thổi một hơi, quai hàm nâng lên, lại từ từ xẹp xuống, lại thổi lên, xẹp xuống...
Sau khi lặp đi lặp lại ba lần, Tần Lạc nói: "Vậy được rồi, nhưng cô không thể gạt tôi, bằng không thì tôi sẽ tức giận, tôi tức giận siêu hung."
Thiếu niên làm biểu cảm hung ác.
Nhưng mà gương mặt kia quá rêu rao, nhìn càng giống như bé con xù lông, vừa hung vừa manh.
Sơ Tranh ngồi xuống: "Anh biết mình là gì không?"
Tần Lạc nghiêng đầu xuống, dường như rất vui vẻ vì Sơ Tranh ngồi xuống, tinh thần cả người đều phấn chấn lên.
"Tôi là Tần Lạc."
"Tôi là hỏi anh biết mình là thứ gì không?"
"Tôi không phải thứ gì, tôi là Tần Lạc." Thiếu niên cố chấp nói.
Được thôi, anh không phải thứ gì.
"Cô tên gì? Tôi nên gọi cô là gì?" Thiếu niên lại gần hỏi.
"Sơ Tranh."
"Vậy tôi gọi cô... Ừm..." Thiếu niên cúi đầu xuống, lông mi dài che lại đôi mắt, một giây sau, hắn đột nhiên xốc lông mi lên, lộ ra con ngươi trong suốt: "Gọi cô là Tiểu Sơ có được không?"
"Tùy tiện."
"Tiểu Sơ."
Sơ Tranh không đáp.
"Tiểu Sơ." Thiếu niên không ngại phiền gọi cô, thanh âm nhẹ mềm.
Thiếu niên không vui: "Vì sao cô không đáp lời tôi?"
"..."
Anh có thấy phiền không!
Một trí năng tự mình thành tinh không có giấy phép, không yên tĩnh chút, cẩn thận bị tiêu hủy!
"Tiểu Sơ."
"... Ừ."
Sự vui vẻ của Tần Lạc đều viết cả lên mặt.
Sơ Tranh chờ Tần Lạc vui xong: "Bây giờ giúp tôi làm xong nhiệm vụ này đi."
"Nhiệm vụ gì?"
"Nhiệm vụ báo ân của Trương Đại Hải."
"Làm sao làm?" Tần Lạc không hiểu liền hỏi.
"Anh có phải là trí năng không?"
"..."
Tần Lạc không nói, chỉ vô tội nhìn cô.
Trí năng cũng cần học tập, không biết Tần Lạc có ý thức tự chủ bao lâu, nhưng nhìn bộ dáng cũng không lâu, bằng không thì cũng sẽ không phải là một tên ngốc bạch ngọt như thế này.
"Anh tùy tiện nói một điều kiện, tôi giúp anh hoàn thành là được." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm nói.
"Cô ở cạnh tôi đó."
"Chuyện này tôi đã đồng ý với anh, đổi cái khác."
"Nhưng tôi chỉ có cái này..."
Sơ Tranh chịu đựng tức giận: "Anh nói, muốn tôi giúp anh đi tìm thứ gì đó."
Tần Lạc: "Tìm cái gì?"
Ta mẹ nó làm sao biết tìm cái gì!
Mi mới là người phát nhiệm vụ cơ mà!