Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chuyện của Nhiếp Chính Vương, ngày thứ hai liền bí mật truyền ra trong cung.
Ngày hôm đó nhiều đại thần, thái giám trông thấy như vậy, cho dù Nhiếp Chính Vương ra lệnh không được phép truyền đi, thì vẫn sẽ có người vụng trộm nói ra ngoài.
Sơ Tranh cho là Nhiếp Chính Vương sẽ tới gây phiền phức.
Cô đã chuẩn bị chu toàn hết mọi thứ, chỉ chờ gã tới.
Nhưng mà cô nghĩ sai rồi, Nhiếp Chính Vương cũng không tới.
"..."
Thế này còn chơi kiểu gì nữa?
Nhiếp Chính Vương đương nhiên không dám tới, bây giờ gã còn chưa đi đến tình trạng một tay che trời.
Nếu để người ta biết gã chạy đến An Ninh cung đùa giỡn Thái Hậu, thì còn không phải xong luôn sao!
Thái Hậu là ai?
Đó là Hoàng Hậu của Tiên Hoàng.
Là Hoàng tỷ của gã.
Tôn ti trật tự, luân lý đạo đức.
Những thứ này sẽ trở thành nhược điểm có lợi cho đám vây cánh còn chưa quy thuận mình.
Nhiếp Chính Vương đương nhiên không dám tìm tới cửa vào thời điểm này.
-
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng năm ngày, tiêu hết ba vạn lượng bạc trắng. 】
Xin hỏi một nhóc đáng thương ở trong thâm cung như ta, phải đi đâu tiêu hết ba vạn lượng bạc trắng?
Trong mộng sao?
【 Tiểu tỷ tỷ, chỉ cần cô muốn, nhất định có thể nha! 】 Vương Giả động viên Sơ Tranh.
Sơ Tranh không muốn nói chuyện, cũng ném cho Vương bát đản một câu chó điên.
"Thái Hậu, ngài dậy rồi sao?"
Giọng nói của Tố Tuyết từ bên ngoài vang lên.
Sơ Tranh: "..."
Bị Vương bát đản làm tỉnh lại!
Sơ Tranh giả chết không đáp.
Cô nhìn ra phía ngoài cửa sổ một chút, bên ngoài vẫn tối như mực, lại ngủ thêm một giấc.
Kết quả Tố Tuyết cũng không cho cô cơ hội này, mang theo cung nữ nối đuôi nhau mà vào, bảo cô rời giường.
"Sớm như vậy, làm gì?"
Ta là Thái Hậu đấy được không?!
"Thái Hậu... thượng triều." Tố Tuyết nói.
Thượng triều cái gì?
Liên quan quái gì đến ta.
Không đi.
Sơ Tranh cảm thấy mình thân là Thái Hậu, không cần thiết phải vào triều.
Đây không phải là chuyện mà một cô gái nên làm!
Con gái nên chém chém giết giết...
【 Đây là chuyện mà con gái nên làm gì chứ, cô có thể câm miệng đi! 】 Vương Giả thật sự không nhìn được.
Sơ Tranh không muốn đi, muốn bãi công.
Trời bên ngoài còn chưa sáng.
Cô đã phải thức dậy.
Cái này còn đáng sợ hơn cả đi làm.
Nhưng Tố Tuyết "ép" lấy cô, thay y phục cho cô, một đường khuyên đến điện Kim Loan.
"Thái Hậu, ngài nhịn một chút, Điện Hạ vẫn đang chờ ngài đấy, ngài nghĩ đến Điện Hạ đi."
Sơ Tranh đáp lại Tố Tuyết bằng một biểu cảm lạnh lùng.
Con trai tiện nghi có gì hay mà nghĩ.
Ta vẫn còn là trẻ con đây này!
Lại nói nhóc con trẻ trâu kia, tin vào lời người khác châm ngòi, nguyên chủ phái người đi cầu cứu, nó cũng thấy chết không cứu.
Đứa nhóc trẻ trâu này nên tế thiên đi!
Để cha nó nghiêm túc giáo dục lại!
【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể đừng hung tàn như vậy được không? Tiểu Hoàng Đế đang ở độ tuổi thích chơi đùa, dễ dàng bị người dạy hư, nguyên chủ lại cả ngày nhắc nhở hắn học tập, hắn có thể không xa lánh nguyên chủ sao? 】
Sơ Tranh cho một cái trợn mắt lạnh lùng dưới đáy lòng.
Phía trước chính là điện Kim Loan, từ xa xa Sơ Tranh nhìn thấy Tiểu Hoàng Đế mang theo một đám thái giám cung nữ, đứng ở bên đó.
Sơ Tranh: "..."
Không muốn tới đi.
Thật là phiền.
Con trai tiện nghi nhìn còn có vẻ rất ngoan...
Nội tâm Sơ Tranh hận không thể bước từng bước thật dài, nhưng mà thực tế lại là trấn định thong dong đi đến trước mặt Tiểu Hoàng Đế.
"Mẫu hậu cát tường."
Tiểu Hoàng Đế quy quy củ củ hành lễ.
"Đứng lên đi."
"Tạ ơn mẫu hậu."
Bây giờ Tiểu Hoàng Đế đã bị châm ngòi lạnh nhạt với nguyên chủ, cho nên lúc này lễ tiết của Tiểu Hoàng Đế có vẻ hơi chung chung, cũng không có ý thân cận.
Cũng may ánh mắt Tiểu Hoàng Đế nhìn cô còn chưa có chán ghét gì, có lẽ chỉ là không muốn thân cận với cô thôi.
"Đi vào."
Sơ Tranh cũng không thèm để ý tới Tiểu Hoàng Đế.
Hoàng Đế là bậc cửu ngũ chí tôn, Hoàng Đế phải đi phía trước, cho nên Sơ Tranh ra hiệu cậu đi trước.
Tiểu Hoàng Đế vụng trộm liếc nhìn cô một cái, đột nhiên hừ một tiếng, tay nhỏ chắp sau lưng đi vào bên trong.
Sơ Tranh: "??"
Làm Hoàng Đế đến mức bị bệnh tâm thần rồi à?
Ta lại không trêu chọc ngươi!
Ngươi hừ cái gì mà hừ! Heo sao!
Đừng tưởng rằng ngươi là trẻ con thì ta phải nhường ngươi nhé!
Trên điện Kim Loan, đám đại thần đều đã vào chỗ, chỉ chờ Sơ Tranh và Tiểu Hoàng Đế vào sân.
"Bệ Hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Thái Hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Tiểu Hoàng Đế ngồi trên long ỷ lớn hơn mình nhiều, non nớt hô miễn lễ bình thân.
Trước mặt Sơ Tranh treo rèm và lụa mỏng, cô nhìn người có chút mơ hồ.
Vị trí mà bình thường Nhiếp Chính Vương đứng, lúc này trống không.
Đáng tiếc.
Thế mà lại không tới.
"Vì sao Nhiếp Chính Vương không đến?" Sơ Tranh hỏi một tiếng.
Nguyên chủ vào triều cơ hồ là người tàng hình, Sơ Tranh đột nhiên lên tiếng, triều
thần phía dưới đều lộ ra kinh ngạc.
Ngay cả Tiểu Hoàng Đế cũng quay đầu nhìn về phía cô.
Sơ Tranh ngồi ở phía sau rèm, cũng không phải tư thế ngồi đoan chính gì, nửa người tựa trên thành ghế, một tay chống cằm.
Không biết có phải là vì cách rèm và lụa mỏng hay không, mà nhìn qua lại lộ ra khí thế tùy ý.
"Bẩm Thái Hậu, Nhiếp Chính Vương ngã bệnh." Có đại thần đứng ra bẩm báo,
Nhiếp Chính Vương ngã bệnh ở đâu ra, căn bản là không muốn vào triều thôi.
Gã bị lột trần cả người treo trên cây, bị đám đại thần vây xem hồi lâu, trong thời gian ngắn, có lẽ Nhiếp Chính Vương cũng sẽ không lộ diện.
"Ngã bệnh thì phải uống thuốc."
Sơ Tranh không rõ ý vị nói một câu như vậy.
Đám đại thần không biết nên đáp thế nào, nhưng Sơ Tranh cũng không có ý tứ nói tiếp.
Bầu không khí trên điện Kim Loan có vẻ hơi quỷ dị.
Tiểu Hoàng Đế lấy lại tinh thần, nói: "Có việc bẩm báo, vô sự bãi triều..."
Thái giám ở bên cạnh kéo cuống họng hô lại một lần.
"Thần có việc bẩm báo."
Có một vị đại thần đứng ra.
"Gần đây kinh thành có lời đồn đại nổi lên khắp nơi, nói là có yêu ăn thịt người, đã có năm người bị giết hại, bách tính trong thành lòng người bàng hoàng, xin Bệ Hạ tra rõ việc này!"
Đại thần vừa nói xong, người phía dưới lập tức thảo luận.
"Bệ Hạ, việc này vẫn đang điều tra, chẳng mấy chốc sẽ có kết luận, không cần phải làm phức tạp thêm, gây nên khủng hoảng lớn hơn nữa."
"Có kết luận? Bây giờ đã chết năm người, ngay cả cái bóng của hung thủ cũng chưa thấy được. Bệ Hạ, vi thần cho rằng phải tra rõ việc này."
"Bệ Hạ..."
Trái một câu Bệ Hạ, phải một câu Bệ Hạ.
Nhiếp Chính Vương không ở đây, Tiểu Hoàng Đế không biết nên làm sao bây giờ.
Cậu theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh căn bản không nghe người phía dưới nói gì, đột nhiên đối đầu với ánh mắt của Tiểu Hoàng Đế, cô vừa định ngáp một cái, đối đầu với ánh mắt Tiểu Hoàng Đế, ngáp bị cô một ngụm nuốt về.
Làm gì?
Tiểu Hoàng Tử sầu mi khổ kiểm, trong con ngươi chưa thoát vẻ ngây thơ tràn đầy cầu cứu.
Suy cho cùng cũng là đứa bé, lúc ban đầu cậu ở chung một chỗ với Sơ Tranh, khi hai người vào triều, sự bất đắc dĩ và ngơ ngác đều nhất trí cảm nhận được.
Cho nên khi không có người để dựa vào, cậu sẽ lựa chọn Sơ Tranh theo bản năng.
Sơ Tranh: "..."
Nhìn ta làm gì!!
Vừa rồi hỏi cái gì ta đều không nghe.
Ngươi đừng nhìn!
Còn nhìn!
Sơ Tranh: "..."
Tiểu Hoàng Đế vẫn nhìn cô, Sơ Tranh vẫy tay, Tố Tuyết khom người tới.
"Vừa rồi nói cái gì?"
Khóe miệng Tố Tuyết hơi co giật, vừa rồi Thái Hậu nghe đến nghiêm túc như vậy, mà một chữ cũng không nghe lọt tai sao?
Tố Tuyết không dám hỏi, thuật lại chuyện vừa rồi một lần cho Sơ Tranh nghe.
Con ngươi Sơ Tranh xoay chuyển một vòng, dường như nghĩ đến cái gì đó.
Sơ Tranh quét mắt nhìn các vị đại thần sắp cãi nhau ầm ĩ phía dưới, vỗ tay vịn: "Yên tĩnh."
Triều đình trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
"Một chút chuyện nhỏ cũng làm không xong, nuôi các ngươi có ích gì." Giọng nói của Sơ Tranh xuyên qua rèm che truyền tới.
Chúng đại thần: "..."
Phong cách của thái hậu hôm nay hình như có chút không đúng.