Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Một tiếng sau.
Cận Hưu nhìn cô gái xuất hiện trước mặt mình, hít sâu mấy hơi, xác định mình không nhìn lầm.
Các bác gái và các bác trai khiêu vũ quảng trường trong công viên đã tản hết, lúc này lộ ra trống trải quạnh quẽ.
Thời tiết tháng tư, trong đêm vẫn lộ ra hơi lạnh.
Hai tay Sơ Tranh đút trong túi áo khoác, đi từ bên ngoài công viên vào, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh hắn.
Mấy ngày không gặp, Cận Hưu nhìn qua còn tiều tụy hơn lúc trước một chút, xem xét chính là loại người lập nghiệp thất bại ấy.
Nhưng trên mặt chỉnh đốn sạch sẽ, dung mạo chống đỡ một thân khí chất suy sút của hắn.
Cận Hưu nắm điện thoại di động: "Cô không cần qua..."
"Không có tiền?"
"... Ừ."
Một tổng tài vài phút là có thể tiêu hết cả triệu, bảo hắn nhiều ngày như vậy chỉ dùng một ngàn tệ, hắn còn có thể dùng nhiều ngày như vậy, đã được cho là thành tích không tệ rồi.
Hắn vốn có để dành tiền xe để hôm nay trở về.
Kết quả vừa rồi bị tên trộm móc múi.
Cho nên Cận tổng trong túi chỉ còn lại năm tệ, sau khi ngồi trong công viên mấy tiếng, quyết định gọi điện thoại cho Sơ Tranh.
Trong điện thoại của hắn đã không còn những khác dãy số khác, số này là trước đó Sơ Tranh lưu cho hắn.
"Năm tệ có thể đi tàu điện ngầm về, anh còn có thể dư một tệ." Từ nơi này đến bên ngoài chung cư kia, chỉ cần bốn tệ.
Cận tổng một mặt mờ mịt nhìn Sơ Tranh.
Cận tổng biểu thị, đã lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng ngồi tàu điện ngầm.
Sơ Tranh nhìn bộ dáng kia của hắn, đáy lòng thở dài: "... Đi thôi."
Sơ Tranh dẫn Cận Hưu ra khỏi công viên, ở bên ngoài công viên đón xe.
"Cô dẫn tôi đi tàu điện ngầm đi." Cận Hưu chủ động nói.
"Vì sao?"
"Tôi sợ nợ cô quá nhiều, không trả nổi." Cận Hưu nói: "Bây giờ tôi rất nghèo."
Chi phí đón xe quá cao, chạy quá xa, tiền xe một ngày chính là hơn hai trăm, bây giờ hắn cần tiết kiệm.
"Tôi lại..."
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, nuốt câu "không cần anh trả" về, gật đầu, dẫn hắn đi về phương hướng tàu điện ngầm.
Lúc này tàu điện ngầm là giờ cao điểm của đám người tăng ca về muộn trong thành phố, nơi đây lại là trạm trung chuyển, bên trong trạm tàu điện ngầm không ít người.
Cận Hưu không quá thích ứng với đám người ồn ào chen chúc như thế này.
Hai tay Sơ Tranh đút túi đi ở phía trước, đi lại không nhanh không chậm, so sánh với đám người vội vàng xung quanh, liền lộ ra quá nhàn nhã.
Cận Hưu ra vào đều có vệ sĩ mở đường, chưa từng đi vào một dòng người lớn như thế, chớp mắt một cái, Sơ Tranh đã không thấy tăm hơi.
Ngay khi Cận Hưu tìm người khắp nơi, cổ tay đột nhiên xiết chặt.
Cô gái đứng bên cạnh hắn, kéo cổ tay hắn, con ngươi đen nhánh trong suốt bình tĩnh nhìn hắn: "Đừng đi lạc. Nhiều người như thế tôi tìm anh rất phiền phức."
Cận Hưu lễ phép xin lỗi: "Xin lỗi."
"Tôi dắt anh đi." Sơ Tranh lại nói.
"??"
Ngón tay Sơ Tranh trực tiếp trượt đến trong lòng bàn tay hắn, dắt lấy tay hắn.
Con ngươi Cận Hưu hiện lên một tia kinh ngạc, bị Sơ Tranh dắt đi lên phía trước đến mấy mét mới phản ứng được.
Trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ lạ lẫm.
Hô hấp của hắn cũng như đứng im mấy giây.
Đã lớn như vậy hắn chưa từng ngồi tàu điện ngầm, cũng chưa từng nắm tay con gái.
Cho tới bây giờ hắn cũng không biết, tay con gái lại mềm như thế... Giống như dùng sức là có thể bóp gãy.
Sơ Tranh nắm tay Cận Hưu đi đến nơi mua vé, trước mặt mỗi máy đều có người, đành phải xếp hàng trước.
Xếp hàng trước mặt bọn họ là một cô gái nhỏ, chắc vẫn còn đi học, đeo cái balo đáng yêu.
Sau khi quay đầu thoáng nhìn Sơ Tranh và Cận Hưu, ánh mắt lập tức không ngừng liếc về phía sau.
Sơ Tranh xinh đẹp, Cận Hưu nhìn qua hơi tiều tụy, nhưng vẫn rất đẹp trai, hai người đứng chung một chỗ, quả thật vô cùng hấp dẫn ánh mắt người ta.
"Có thể buông tôi ra rồi." Cận Hưu nói với Sơ Tranh.
"Nhiều người." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Lát nữa lạc mất thì làm sao?"
"..."
Hắn cũng không phải dân mù đường.
Hơn nữa trong điện thoại còn có một trăm ngàn tiền điện thoại.
Nhưng Sơ Tranh rõ ràng không có ý định buông hắn ra, ánh mắt Cận Hưu đảo qua bốn phía, khắp nơi đều là người, hắn nhìn Sơ Tranh một chút, bây giờ mình hất cô ra, sẽ làm cô rất mất mặt...
Cho nên Cận Hưu thôi miên mình, tiếp tục để Sơ Tranh nắm.
Phía trước đã đến cô gái nhỏ kia, cô gái nhỏ thao tác nửa ngày cũng chưa chuẩn bị xong.
Dường như là trong điện thoại không có tiền, tìm trên người hồi lâu cũng không tìm được tiền mặt.
Ngay khi cô gái
nhỏ gấp gáp, đằng sau có một cánh tay đưa qua, điểm trên màn hình mấy lần, sau đó dùng điện thoại quét mã hai chiều.
Cô gái nhỏ mở to ánh mắt long lanh như nước nhìn người mua vé thay mình.
Sơ Tranh có chút không kiên nhẫn: "Cầm vé."
"Vâng vâng vâng..."
Cô gái mau chóng lấy vé, lui qua bên cạnh.
Sơ Tranh nhanh chóng điểm trên màn hình mấy lần, rất nhanh liền hiện ra mã trả tiền.
Khi quét mã, Sơ Tranh mới nói với Cận Hưu: "Tàu điện ngầm phân rõ tuyến đường, anh muốn đi đâu, thì phải xem tuyến đường trước, sau đó mua vé."
Cận Hưu hỏi: "Làm sao tôi biết được tôi phải đi tuyến đường nào?"
"Lên mạng tra."
"..."
Sơ Tranh lấy vé rời đi, cô nữ sinh kia vẫn còn chờ ở bên cạnh.
Thấy cô mua xong, lập tức đi tới, nhu thuận cười: "Chị, cảm ơn chị nha."
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
"Không cần."
Ta chỉ chê mi quá chậm mà thôi.
Cô gái nhỏ: "Ừm, có thể thêm bạn Wechat được không? Chờ em trở về sẽ trả tiền cho chị."
"Không cần."
Cô gái nhỏ hỏi mấy lần, đều bị Sơ Tranh từ chối, cô ấy thất vọng ồ một tiếng, không tiếp tục kiên trì.
Vốn cũng chỉ là chuyện mấy tệ, người ta không muốn thêm, nếu cô ấy khăng khăng đòi thêm, vậy không phải sẽ làm người ta ghét sao?
Ánh mắt cô ấy liếc về phía Cận Hưu: "Chị, anh ấy là bạn trai chị phải không?"
Sơ Tranh nhìn cô ấy.
Cô gái nhỏ hai tay nâng tim: "Hai người rất đẹp đôi đó, chiều cao xứng đôi, giá trị nhan sắc cũng siêu xứng đôi, là đôi đẹp nhất em..."
"Không phải." Cận Hưu cắt ngang cô gái nhỏ hưng phấn: "Tôi không phải bạn trai cô ấy."
"A?" Ánh mắt cô gái nhỏ rơi trên tay bọn họ: "Vậy sao hai người lại thế này?"
Cận Hưu: "..."
Sơ Tranh hất cằm: "Xe của cô đến."
Cô gái nhỏ đi hướng khác, xe của cô ấy đã tới.
Cô gái nhỏ lưu luyến không rời rời đi, cửa xe đóng lại còn ghé vào trên thủy tinh, trông mong nhìn bọn họ.
Sơ Tranh: "..."
Cận Hưu thấp giọng nói: "Bạn nhỏ, cô có thể buông tôi ra được không? Như thế này rất dễ khiến người ta hiểu lầm."
"Anh sợ?"
"Cô không sợ bị người khác hiểu lầm?" Hắn đang nghĩ cho cô mà.
"Rất tốt." Hiểu lầm mới tốt, như thế này mới biết hắn là của ta!
Cận Hưu sững sờ.
Xe ầm ầm chạy tới, Cận Hưu không hỏi tiếp, bị Sơ Tranh kéo lên xe.
Người trên xe không ít, hơi chen chúc.
Sơ Tranh đứng dựa ở biên giới, người bên cạnh không ngừng cọ tới.
Con ngươi Sơ Tranh híp lại nhìn gã đàn ông cách cô gần nhất.
Rõ ràng bên kia có nhiều không gian hơn, nhưng gã đàn ông này lại không ngừng chen sang chỗ cô.
Muốn làm gì thế?
Sờ ngực ta sao?
Sơ Tranh nhìn móng heo của gã đàn ông duỗi tới...
"Tiên sinh, tay của ông hướng đến chỗ nào thế?"
Sơ Tranh còn chưa động thủ, Cận Hưu đã dùng một tay bắt được tay gã đàn ông bên cạnh duỗi tới.
Tàu điện ngầm mặc dù chen chúc, nhưng lại không tính là ồn ào, giọng nói của Cận Hưu vang lên, người xung quanh đều nghe thấy được.
Lúc này dồn dập quay đầu nhìn gã đàn ông bị Cận Hưu bắt được kia.
Gã đàn ông đỏ mặt lên, đối mặt với ánh mắt đưa tới, lớn tiếng phản bác: "Tôi không hướng đến chỗ nào cả."
"Vậy là bạn nhỏ nhà tôi muốn chủ động cọ vào ông chắc?"