Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sơ Tranh ở tòa nhà cao nhất trong phòng nhỏ, tầng cao nhất phòng xa hoa nhất.
Phòng như vậy, một đêm chính là năm trăm điểm tích lũy.
Năm trăm không nhiều?
Người chơi bình thường một phó bản có thể kiếm được một trăm điểm tích lũy là đã rất lợi hại, ở đây một buổi tối chính là điểm tích lũy của năm cái phó bản, bạn nói thử xem có nhiều không?
"Uống nước không?"
"Không uống..."
Tây Mộ nhìn nước đã đưa qua, trầm mặc nhận lấy.
Hai người ngồi trong loại không gian này, có vẻ hơi xấu hổ.
Vì để làm dịu bầu không khí xấu hổ này, Tây Mộ tùy tiện hỏi một câu: "Một mình cô ở đây?"
Sơ Tranh: "Anh muốn chuyển tới ở cùng tôi, tôi cũng không có ý kiến."
Như thế thì ta có thể sờ tóc mềm mỗi ngày!!
Đây mới là cuộc sống mà kẻ có tiền nên có, thoải mái!
【 Kẻ có tiền phải phá sản mỗi ngày. 】 Vương Giả yếu ớt cắm giọng vào.
Ngậm mỏ mi lại đi.
【...】
"Khụ khụ khụ..."
Tây Mộ bị sặc nước, ho đến trên mặt cũng đỏ ửng lên, lông mi tinh tế cụp xuống, hắt lên mí mắt hắn tạo thành một cái bóng nhỏ, khóe mắt bởi vì ho khan, mà hơi đỏ lên.
Sơ Tranh dựa vào trên mép bàn bên cạnh, mắt lạnh nhìn Tây Mộ ho khan.
Đầu ngón tay cô cọ cọ trên bàn mấy lần, con ngươi chậm chạp nheo lại.
Một hồi lâu sau Tây Mộ mới trở lại bình thường, cái ly trong tay bị hắn buông xuống, lông mi khẽ nâng lên, lộ ra cặp mắt hiện ra một chút hơi nước.
Đôi mắt vốn đã đẹp, lúc này càng giống như có thể câu dẫn người ta.
Đương nhiên Tây Mộ không có ý tứ kia, hắn rất bình tĩnh nhìn Sơ Tranh, nghiêm túc nhìn.
Giây lát sau, cánh môi Tây Mộ khẽ mở: "Cô có ý gì với tôi?"
Cô nói những lời kia, nghe thế nào cũng thấy không thích hợp.
Nhưng trừ chuyện này thì trước đó cô lại không có bất kỳ động tĩnh gì khác, Tây Mộ không mò ra được rốt cuộc cô có ý gì.
Sơ Tranh cân nhắc lại lời này của Tây Mộ.
Có ý gì?
Còn có thể có ý gì?
Thẻ người tốt không phải chính là của ta sao?
"Anh..."
【 Tiểu tỷ tỷ xin nghĩ kỹ rồi hãy nói. 】 Vương Giả tận lực giữ vững tỉnh táo nhắc nhở.
Sơ Tranh hít sâu một hơi: "Anh muốn làm bạn trai tôi không?"
Hai chữ "bạn trai" tựa như một loại tín hiệu nào đó, nhịp tim vốn rất bình thường của Tây Mộ, sau khi hai chữ này hạ xuống, lại bắt đầu trở nên không bình thường.
Thình thịch thình thịch tăng vọt lên.
Thật lâu sau, Tây Mộ nghẹn ra mấy chữ: "Ở đây?"
Sơ Tranh không hiểu thấu: "Bằng không thì còn có thể ở đâu?"
"Ý của tôi là... Bây giờ chúng ta đang ở nơi này, cô muốn yêu đương với tôi ở đây?"
Người ở chỗ này, có ai mà không phải cố gắng để sinh tồn.
Đương nhiên cũng có người trong lúc nguy nan, va chạm ra tia lửa khác, nhưng đó dù sao cũng là số ít.
"Anh có thể ra ngoài sao?"
"..."
Nếu hắn có thể ra ngoài, thì đã sớm ra ngoài rồi.
"Nếu không thể, thì vì sao không thể ở đây?" Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Lỡ như anh chết, mà đến ngay cả người yêu cũng không có, thì thảm cỡ nào chứ." Tốt xấu gì ta còn có thể nhặt xác cho mi đó.
Tây Mộ: "..."
Vì sao cô lại nghĩ đến hướng tôi chết rồi.
Không thể nghĩ tốt đẹp chút được sao?
Tôi thấy cô là không muốn yêu đương với tôi thì có!!
Tây Mộ trầm mặc nhìn Sơ Tranh, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tốc độ chảy của không khí dường như cũng trở nên chậm hơn.
"Em muốn tôi làm bạn trai em, hay là muốn ngủ với tôi?"
"Có khác nhau sao?"
Giọng nói của Tây Mộ hơi trầm thấp: "Bạn trai là sau này chúng ta phải đồng sinh cộng tử, nếu như em chỉ đơn thuần muốn ngủ với tôi, thì đó chỉ là một đoạn tình duyên mong manh ngắn ngủi, không liên quan đến sống chết."
"Em chọn A."
Tây Mộ: "???" Chọn A cái gì?!
Vài giây sau Tây Mộ kịp phản ứng.
Ánh mắt hắn có chút cổ quái: "Em nghĩ kỹ rồi?"
Sơ Tranh thần sắc lãnh đạm: "Chuyện này có gì mà phải nghĩ." Ngay từ đầu em đã hướng đến anh rồi!
Tây Mộ gật đầu: "Được, nhớ kỹ những gì em nói."
Đáy mắt Sơ Tranh hiện lên một tia ánh sáng, cho nên ta
có thể quang minh chính đại sờ tóc chưa?
"Về sau xin chỉ giáo nhiều." Tây Mộ vươn tay.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm bàn tay thon dài trắng nõn kia, chậm rãi vươn tay nắm một chút, rất là bá khí nói: "Được."
"..."
Tây Mộ muốn rút tay về, lại bị Sơ Tranh nắm đến sít sao.
Trước đó cô đã thích chiếm tiện nghi của mình, Tây Mộ cũng không nói là quen thuộc, nhưng ít ra sẽ không quá phản cảm.
Ai biết Sơ Tranh đột nhiên cúi đầu, cánh môi rơi vào trên mu bàn tay hắn.
Xúc cảm ấm áp mềm mại, truyền ra từ trên mu bàn tay, các sợi dây thần kinh dường như cũng bắt đầu run rẩy.
Sơ Tranh chỉ dừng lại một giây, ngẩng đầu nhìn hắn: "Em muốn..."
Tây Mộ bỗng nhiên rút tay về: "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai gặp."
Tiếng nói vừa dứt, Tây Mộ quay người rời đi.
Tư thế kia, hoàn toàn chính là chạy trối chết.
Sơ Tranh: "..."
Ta chỉ muốn sờ tóc thôi, hắn chạy cái gì!!
A a a a!!
Sơ Tranh bực bội vô cùng, một cước đạp vào chiếc bàn bên cạnh, cả người đều viết to hai chữ "khó chịu".
-
Ngày hôm sau Tây Mộ xuống lầu đã nhìn thấy Sơ Tranh đứng ở ngoài tiệm.
Thanh niên nhận được Danh Sách Tử Vong vào trò chơi, cho nên trong tiệm không ai mở cửa.
Tây Mộ hơi chần chờ, đi qua mở cửa ra.
"Sao tới sớm thế?" Tây Mộ nhíu mày nhìn cô.
Sơ Tranh rất không khách khí phá: "Mười giờ, không sớm." Thời gian của thẻ người tốt không giống với ta sao?
"..."
Hôm qua Tây Mộ trở về, lật qua lật lại không ngủ được.
Mãi đến gần sáng mới ngủ thiếp đi, cho nên đã đậy trễ.
"Vào đi." Tây Mộ nghiêng người, ra hiệu Sơ Tranh vào trong: "Chờ bao lâu rồi?"
"Không lâu." Ta chờ hai tiếng! Hai tiếng!! Có biết hai tiếng ta có thể làm... bao nhiêu chuyện không!?
Rất giận.
Phải sờ tóc mềm mới có thể tốt!
Tây Mộ đóng cửa lại, đổi bảng hiệu kinh doanh trên cửa trở thành tạm dừng kinh doanh.
Hắn nhìn cô gái đi vào bên trong, có chút bực bội, nhưng vẫn nhẫn nại tính tình hỏi: "Ăn sáng chưa?"
Bạn gái mà.
Phải có kiên nhẫn.
Sơ Tranh lắc đầu: "Chưa."
Tây Mộ: "Vậy em đợi chút, anh đi nấu cho em. Em ngồi đây một lát..."
Tây Mộ vào phòng bếp làm đồ ăn sáng, Sơ Tranh tùy tiện nhìn ngắm trong tiệm, không có gì thú vị, lại đi đến phòng bếp bên kia, đứng ở cửa ra vào nhìn Tây Mộ.
Tây Mộ làm đồ ăn rất nghiêm túc, dường như không phát giác được Sơ Tranh.
Nguyên liệu nấu ăn đơn giản trong tay hắn, giống như cũng trở nên cao cấp hẳn.
Thẻ người tốt chính là đẹp như vậy đấy.
Của ta.
Thật tốt.
"Hai người đang làm gì đó?"
Giọng nói sát phong cảnh của Kỷ Hữu Đường truyền tới.
Tây Mộ ngoái nhìn liền đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, sau khi đối mặt ba giây, Tây Mộ trấn định dời đi, nhìn về phía Kỷ Hữu Đường bên kia.
"Hôm nay không kinh doanh, mắt cậu mù à?"
"Anh Tây Mộ, đừng tuyệt tình như vậy nha." Kỷ Hữu Đường mặc một chiếc áo sơ mi hoa, cà lơ phất phơ cười: "Anh Tây Mộ nấu cơm cơ à, thật là hiền huệ nha."
Tây Mộ: "..."
Nơi này không thể đánh nhau ẩu đả, hắn nhịn!
Tây Mộ tức giận hỏi: "Cậu tới làm gì?" Con hàng này không có chuyện không lên điện tam bảo.
Kỷ Hữu Đường bĩu môi: "Bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, hai người không nghe thấy?"
Động tĩnh gì?
Tây Mộ vừa dậy, mới dậy đã vào phòng bếp, căn bản không đi ra ngoài.
Khi Sơ Tranh tới, thời gian còn sớm, cho nên cũng không biết xảy ra chuyện gì.