Translator: JyKim0: JyKim0 Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Sau khi Diệp Lạc đến, nguyên chủ và ả thuỷ hoả bất dung, Thiên Tịnh Phong náo nhiệt lên, nhưng Đông Lẫm vẫn không thấy tăm hơi gì.
Sơ Tranh quan sát căn phòng của nguyên chủ.
Bày biện đơn giản, mấy vật dụng trong nhà đơn giản, còn lại thì để trống.
Trên bàn trà chất một đống sách, Sơ Tranh mở ra, đều liên quan đến tu luyện.
Chắc là nguyên chủ đã đọc rất kỹ rồi, quyển nào cũng có vết tích lật qua lật lại, nhiều chỗ còn được gập lại đánh dấu.
Tính cách nguyên chủ có hơi kiêu căng, nhưng tu luyện thì không hề xuống dốc.
-
Thêm một lúc nữa, tông chủ cũng tới, thăm Diệp Lạc và thương nghị với mấy vị trưởng lão xong thì cho người hộ pháp cho bọn họ.
Ngày hôm sau thức dậy, Sơ Tranh mới nhìn thấy tông chủ và mấy vị trưởng lão cùng đi ra.
Hôm qua người đã tản đi không ít, bây giờ chỉ còn lại mấy người.
"Tông chủ, Diệp sư muội thế nào rồi?"
Tông chủ: "Chờ nàng tỉnh lại đã."
Bọn họ đã bức hết yêu khí ra, nhưng mạch tượng của Diệp Lạc bất ổn, cũng chưa tỉnh lại, bọn họ cũng không biết được đã xảy ra chuyện gì.
Chuyện như vậy cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp phải.
Tông chủ trầm mặt: "Sao các ngươi lại gặp phải con Yêu Linh này?"
"Chúng đồ đệ cũng không rõ... Diệp sư muội mãi không đi ra, nên đồ đệ đi vào, Yêu Linh ở bên trong."
Mấy đệ tử kia cẩn thận nói lại chuyện ngày đó.
"Nếu không phải sư tỷ nhất định đòi ra ngoài ở, đại sư huynh sẽ không rời đi, Diệp sư muội cũng sẽ không xảy ra chuyện." Đệ tử nào đó đánh bạo nói một câu.
"Đúng, đại sư huynh ở đây, nhất định có thể phát hiện ra con Yêu Linh kia."
Bọn họ đều cảm thấy do Lâm Sơ Phóng không ở đó, cho nên Yêu Linh mới có cơ hội.
Mà Lâm Sơ Phóng không ở đó, là bởi vì Sơ Tranh.
Cho nên cái nồi này, tính thẳng lên đầu Sơ Tranh.
Từng người từng người cáo trạng với tông chủ.
Sơ Tranh: "..."
Đồng môn với nhau, sao lại bôi đen ta như thế.
Tự Lâm Sơ Phóng muốn đi theo ta, không phải ta bắt y đi theo, dựa vào cái gì mà vứt nồi cho ta!
Hơn nữa, cho dù ta ở đó, Diệp Lạc nhất định muốn động thủ với ta, ta không được phản kích à?
Lâm Sơ Phóng có thể phát hiện cái rắm ấy!
Tông chủ nhíu mày nghe, không biểu thị bất kỳ cái gì.
Ngược lại nhị trưởng lão lại hơi tức giận: "Sơ Tranh này, càng ngày càng không ra gì."
Tông chủ liếc nhị trưởng lão một cái, nhị trưởng lão nhớ ra Sơ Tranh lớn lên bên cạnh Tông chủ, lập tức ngậm mồm.
Nhưng ông ta cũng không thấy mình nói gì sai.
Thời gian gần đây Sơ Tranh phạm lỗi nhiều lần, còn không chịu hối cải.
Nếu như không phải nàng là đồ đệ của Đông Lẫm tiên tôn, bọn họ không có quyền quản giáo, thì không biết đã bị xử phạt bao nhiêu lần rồi.
Tông chủ: "Sơ Phóng, con nói xem."
"Sư muội cũng không hề bảo con đi theo nàng, là đồ nhi không yên lòng về sư muội, nên mới theo nàng ra ngoài ở." Lâm Sơ Phóng nói: "Hơn nữa Yêu Linh kia rất cổ quái, dù đồ nhi có ở lại, cũng không chắc sẽ phát hiện ra."
Chỗ cổ quái của Yêu Linh, bọn họ đều đã được lĩnh giáo qua rồi.
Lâm Sơ Phóng nói thế, trong lòng tông chủ đã hiểu rõ.
"Phái hai đệ tử chăm sóc Diệp Lạc, những người còn lại tản đi." Tông chủ phân phó.
-
Ngày thứ 3 Diệp Lạc tỉnh lại, thân thể yếu ớt vô cùng, nhưng không có nguy hiểm quá lớn.
So sánh với những gì nguyên chủ phải chịu lúc trước, Diệp Lạc quá may mắn, chỉ bị hao tổn một chút tu vi.
Sau khi Diệp Lạc tỉnh dậy, chúng đệ tử hết người này đến người kia chạy lên Thiên Tịnh Phong, Thiên Tịnh Phong vốn quạnh quẽ, giờ náo nhiệt như cái chợ bán thức ăn.
Nếu như nguyên chủ thấy mấy người này vây quanh Diệp Lạc, thì có lẽ sẽ bị tức chết.
Đáng tiếc Sơ Tranh không phải nguyên chủ, căn bản không để ý đến bọn họ.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một canh giờ, mời tiêu hết mười cái linh thạch. 】
Sơ Tranh:"..."
Bình tĩnh.
Quen rồi.
Thế giới này người bình thường dùng ngân lượng, người tu chân thì dùng linh thạch làm tiền tệ lưu thông.
Ngoài tông môn có một cái
thị trấn, ở đó tụ tập không ít tán tu, người muốn đến tông môn xin học hoặc những người có nhu cầu khác.
Bởi vậy trấn này dần dần phát triển thành một cái chợ náo nhiệt.
Sơ Tranh đi từ tông môn đến thị trấn hết hơn nửa canh giờ, thời gian của cô không nhiều.
Sau khi đến trấn, tuỳ tiện chọn một sạp hàng đi qua.
"Cô nương, mua gì đi?" Chủ sạp nhiệt tình chào hỏi: "Dược thảo của ta ở đây đều là tươi mới nhất."
Sơ Tranh thả linh thạch xuống: "Mua hết."
Chủ sạp nhìn linh thạch Sơ Tranh thả xuống, một hai ba bốn...
Chủ sạp suýt chút nữa tưởng mình đếm sai.
Dược thảo của hắn, đâu cần nhiều linh thạch như vậy.
Chủ sạp nhìn Sơ Tranh vài lần, nụ cười càng tươi hơn: "Ngài mua hết?"
Sơ Tranh thận trọng gật đầu: "Ừ."
"Được được được."
Chủ sạp vui chết đi được, nhanh chóng cất linh thạch, đóng gói hết tất cả chỗ thảo dược lại.
Kẻ coi tiền như rác thế này không làm thịt thì phí nha.
Huống hồ đây là cô tự cho, không phải hắn hố.
Chủ sạp sợ Sơ Tranh đổi ý, đóng gói đồ của mình, chuẩn bị đi luôn.
Kết quả vừa quay đi thì bị ngăn lại: "Thảo dược của ngươi đâu?"
Đối phương mặc đồng phục của đệ tử Vân Tông.
Vân Tông có phát đồng phục cho đệ tử, nhưng không yêu cầu nhất định phải mặc, chỉ trong trường hợp quan trọng, cần mọi người làm màu mới yêu cầu đồng phục thống nhất.
Nhưng cũng không ít đệ tử mặc, dù sao mặc y phục này, người khác nhìn một cái là nhận ra ngay.
Ví dụ như bây giờ...
Chủ sạp thấy đối phương là đệ tử Vân Tông, cẩn thận và mang theo chút nịnh nọt nói: "Tiên trưởng... bán hết.. hết rồi."
"Bán rồi?" Đệ tử đó đột nhiên gấp gáp: "Ngươi bán cho ai?"
Chủ sạp bị hù doạ, giơ tay chỉ: "Nàng."
Chủ sạp chỉ vào Sơ Tranh đang cầm túi thảo dược còn chưa rời đi.
Đệ tử kia nhìn theo hướng chủ sạp chỉ, ngoài ý muốn kêu một tiếng: "Tiểu sư tỷ?"
Chủ sạp mờ mịt nhìn đệ tử Vân Tông và Sơ Tranh, tiểu sư tỷ không phải là còn lợi hại hơn vị này sao?
Đều là đệ tử Vân Tông, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu... Hắn chạy được chưa?
Đệ tử Vân Tông kia không để ý đến chủ sạp nữa, mà đi đến trước mặt Sơ Tranh: "Tiểu sư tỷ, trong chỗ dược thảo ngươi mua có mấy cọng Tử Khởi Linh Thảo, Diệp sư muội cần, ngươi cho ta đi."
Ngữ khí của người này, không hề tôn kính với sư tỷ chút nào.
Lại còn mở mồm ra đòi.
Ngươi nghĩ mình là ai?
Có biết quy củ không!
Ta là sư tỷ của ngươi đấy!
"Ả cần thì liên quan gì đến ta?""
Ả cần thì ta phải cho à?
Dựa vào cái gì!
Không thể bởi vì ả xinh đẹp, nên muốn làm gì thì làm được!
Ai mà không phải tiểu mỹ nhân chứ!
Đệ tử Vân Tông: "Tiểu sư tỷ, nếu không vì ngươi, sao Diệp sư muội lại bị Yêu Linh làm hại được? Ngươi không có một chút áy náy nào sao?""
Ôi chao, chuyện này do chính ta làm ra, tại sao ta phải áy náy, ngươi đùa à.
Sơ Tranh ổn định biểu cảm, bưng tư thái cao quý lãnh diễm, liếc đệ tử kia: "Ả bị thương, liên quan gì đến ta?"
Đệ tử Vân Tông khiển trách: "Nếu không phải tiểu sư tỷ không nghe khuyên bảo nhất định đòi đi ra ngoài, đại sư huynh sẽ không đi theo ngươi. Có đại sư huynh ở lại, sao Yêu Linh có thể tổn thương được Diệp sư muội?""
"...""
Không biết nên chửi bậy từ đâu.
Đại sư huynh của ngươi nói rồi, kể cả y ở lại, cũng không chắc chắn sẽ phát hiện ra được.
Hơn nữa đại sư huynh nhà ngươi chủ động đi theo ta, ta có đòi hỏi gì đâu.