Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Dưới ngọn núi, kiến trúc bị hủy đến không còn hình dạng, khắp nơi đều có thể thấy được thi thể.
Tông chủ cho người đi thăm dò xem còn ai sống sót không.
"Tông chủ, đều chết hết rồi."
"Bên này cũng không phát hiện được người sống."
"Tông chủ, không tìm được chưởng môn và các vị trưởng lão."
Đây cũng là một tin tức tốt, không tìm được người, thì vẫn có khả năng bọn họ còn sống.
Nơi mây đen bao phủ là nơi cao nhất của ngọn núi.
Ngọn núi dốc đứng, tựa như một thanh kiếm đang đứng thẳng.
Bọn người tông chủ ngừng ở phía dưới, sắc mặt nặng nề nhìn lên đỉnh núi.
Đông Lẫm đứng chắp tay, hơi ngửa đầu nhìn bên kia, trong mắt là một mảnh thanh lãnh, không nhìn ra có tâm tình gì.
Sơ Tranh vừa rơi xuống đất liền phát giác được yêu khí nồng đậm, không biết có phải là bởi vì bị thương ở nơi lấy kiếm, dẫn đến yêu khí tiết ra ngoài hay không, bây giờ cô cực kỳ mẫn cảm đối với yêu khí.
Mọi người cũng không đi lên, mà đứng ở phía dưới thương nghị, bầu không khí lộ ra vẻ kiềm chế và ngưng trọng.
Sơ Tranh nghe từ đôi câu vài lời, từ từ có chút hiểu rõ tình huống hiện tại.
Trước đó không lâu bọn họ nhận được thư của môn phái này.
Nơi này là nơi trấn áp những Yêu Linh mà mấy trăm năm trước bị nhân tộc chém giết hình thành.
Trong thư nhìn có vẻ cũng không phải rất khẩn cấp, chỉ nói là phong ấn trấn áp hình như hơi lỏng, muốn bọn họ tới thương nghị xem nên gia cố thế nào.
Phong ấn bị nới lỏng cũng không phải lần đầu tiên.
Cách mỗi một đoạn thời gian, phong ấn này sẽ được gia cố một lần.
Cho nên tông chủ cũng không phải quá khẩn trương.
Ai biết, bây giờ sẽ là cục diện như vậy...
Tông chủ đi từ bên kia tới: "Sư đệ, đã bắt đầu rồi, thời gian của chúng ta không nhiều, nhất định phải trấn áp chúng nó về."
"Những người này là ai giết?"
Ánh mắt Đông Lẫm rơi vào trên người thi thể cách đó không xa.
Yêu Linh bị trấn áp đều chưa đi ra...
Vậy những người này chắc chắn là do người bên ngoài giết, nói không chừng bây giờ còn đang ở gần đây.
Tông chủ trầm giọng nói: "Cẩn thận một chút."
Tông chủ và Đông Lẫm nói nhỏ vài câu, quay đầu đi thương nghị với những người khác, bọn họ rất nhanh liền bay về phía ngọn núi.
Rất nhanh Sơ Tranh liền trông thấy trên ngọn núi có ánh sáng lấp lóe, tiếp đó một màn ánh sáng từ đỉnh đầu rơi xuống, bao phủ cả ngọn núi lại.
Phía dưới chỉ còn lại Đông Lẫm và Sơ Tranh, hắn quay đầu nhìn Sơ Tranh: "Lát nữa nhớ theo sát ta."
"..."
Ta cũng không phải yếu gà như ngươi.
Đông Lẫm không đi lên trên, mà đi xuống phía dưới ngọn núi.
Ở chỗ sâu nhất của chân núi, có một cái đài giống như Truyền Tống trận, nhưng trận pháp kia đã bị phá hủy, lông mày Đông Lẫm nhẹ chau lại, bảo Sơ Tranh lui lại một chút.
Đông Lẫm đi đến trên đài đã bị phá hủy kia, trên tay kết ấn, vạt áo không gió mà bay, tóc dài tán ở sau lưng bay lên, dung nhan thanh tuyển tuyệt mỹ giống như tiên trong tranh.
Truyền Tống trận bị phá hủy đang dần dần được sửa chữa.
"Hì hì ha ha..."
Sơ Tranh: "..."
Nghe thấy âm thanh này Sơ Tranh liền cảm thấy đau đầu.
Con chó điên này xuất quỷ nhập thần.
Sơ Tranh quay đầu, liếc thấy sừng thú của Yêu Linh lộ ra.
"Ngươi ở đây làm gì?" Nó thế mà lại xuất hiện ngay trước mặt Đông Lẫm, còn rất lợi hại nha!
Yêu Linh: "Xem náo nhiệt nha hì hì hì."
Sơ Tranh hoài nghi: "Chuyện này không phải là ngươi làm ra chứ?"
Nó là Yêu Linh, nhìn qua còn có chút lợi hại, có thể ra vào Vân Tông...
Nghĩ thế nào cũng thấy có hiềm nghi rất lớn.
Yêu Linh giống như bị người ta vũ nhục, trong âm thanh tràn đầy phẫn nộ: "Ngươi xem thường ai đây? Ta sẽ làm loại chuyện này? Ta mà muốn động thủ với nhân loại các ngươi, thì cần gì dùng cách phiền toái như vậy chứ."
"Vậy sao ngươi không động thủ? Không phải Yêu tộc các ngươi hận nhân loại thấu xương sao?" Sơ Tranh giật dây nó: "Ngươi lợi hại như thế, lên đi."
"Ngươi có phải nhân loại không thế?" Sao có thể nói ra những lời này! Nhưng ta thích hì hì ha ha.
"Ta có phải nhân loại hay không, ngươi không biết?"
Lúc ấy con Yêu Linh này vì sao lại chưa nói gì hết mà đã đi theo cô rồi?
Chẳng lẽ không phải bởi vì phát hiện ra thân phận Yêu tộc của cô sao?
"Ta... Phi, ngươi dẫn dắt ta nói, nhân loại rất giảo hoạt!" Yêu Linh hung tợn trừng cô một cái.
"Chắc hẳn ngươi biết ta là người như thế nào." Sơ Tranh cũng không vòng vèo: "Ngươi bám theo bên cạnh ta, muốn làm gì?"
"Hì hì hì không muốn làm gì." Yêu Linh cười đùa nói: "Ta chính là nhàm chán,
muốn tìm một người cùng chung chí hướng, làm một chút chuyện xấu."
Sơ Tranh không phân rõ Yêu Linh nói thật hay giả, con hàng này là một cục đen sì, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
"Chỗ này thật sự không phải do ngươi làm ra?"
Yêu Linh biến ra cánh tay, học tư thế của nhân loại thề: "Nếu do ta làm ra, ta sẽ không còn có thể có được thân thể anh tuấn soái khí."
Sơ Tranh: "???"
Yêu Linh thả tay xuống, bưng lấy gương mặt đen sì kia: "Hì hì ha ha, ngươi muốn biết là ai làm ra không?"
"Không muốn." Nhưng ngươi muốn nói, ta cũng sẽ nghe.
Yêu Linh hì hì hai tiếng, rất muốn ăn đòn: "Vậy ta không nói cho ngươi biết."
"..."
Yêu Linh còn muốn nói thêm gì nữa, bỗng nhiên "vèo" một tiếng biến mất.
Sơ Tranh như có phát giác liếc mắt nhìn qua, ánh mắt thanh lãnh đối đầu với ánh mắt của Đông Lẫm.
Đài truyền tống đã được sửa chữa xong, Đông Lẫm đứng ở phía trên, y phục tuyết trắng tung bay, tóc đen đang chậm rãi rơi xuống, yên tĩnh lại.
Nam nhân này, mọi cử động đều lộ ra tự phụ tuyệt mỹ.
"Tới đây."
Giọng nói của Đông Lẫm truyền tới.
Sơ Tranh mắng hai câu dưới đáy lòng, nhấc chân đi qua, đi đến trước mặt Đông Lẫm.
Tầm mắt hắn buông xuống, giơ tay phủi phủi bả vai Sơ Tranh: "Vừa rồi nói chuyện với ai?"
Sơ Tranh mặt không đổi sắc nói: "Ta không nói chuyện, ngươi nghe lầm."
"Thật sao." Đông Lẫm hất một chùm tóc của cô ra sau lưng: "Sao trên người lại có khí tức của Yêu Linh vậy?"
Sơ Tranh cũng không bất ngờ lắm, dù sao Đông Lẫm cũng là người đã đạt đến trình độ có thể phi thăng rồi.
"Không biết."
Đông Lẫm nhìn chằm chằm cô vài giây, không tiếp tục truy vấn.
Hắn lấy từ trong tay áo ra hai miếng ngọc, đặt vào trong tay Sơ Tranh: "Cất kỹ."
Ngọc phiến này và ngọc phiến trên người nguyên chủ giống nhau như đúc, nhưng miếng ngọc của nguyên chủ hình như là tông chủ đưa...
Sơ Tranh nắm chặt cả ngọc phiến lẫn cánh tay chưa kịp thu hồi lại của Đông Lẫm: "Sư tôn đưa tín vật đính ước?"
"Nói bậy!"
Đông Lẫm thấp giọng quát một tiếng, vành tai giấu sau tóc đen đỏ lên một mảnh, đáy lòng phun lên từng trận khiếp đảm.
Sao cô có thể tùy tiện nói ra những lời này...
Hắn làm sao lại đưa loại như tín vật đính ước này!
Không đúng, bọn họ trước đó... Được rồi.
Đông Lẫm thở dài.
"Ồ."
"Buông tay." Đông Lẫm hậu tri hậu giác phát hiện Sơ Tranh kéo tay mình, vành tai càng đỏ hơn, Đông Lẫm rất nhanh tỉnh táo lại: "Còn có chính sự phải làm, đừng quậy."
Sơ Tranh buông hắn ra.
Đông Lẫm vốn muốn hỏi khí tức của Yêu Linh trên người cô là thế nào, nhưng bị Sơ Tranh quấy rồi một phen như vậy, nên đều quên hết rồi.
Hắn tránh khỏi ánh mắt Sơ Tranh, lập tức khởi động Truyền Tống trận.
Có thể là bởi vì nguyên nhân vừa sửa chữa, Truyền Tống trận rất không ổn định.
Nhưng quá trình rất ngắn, Sơ Tranh mở mắt ra lần nữa là đã đổi thành nơi khác.
Nơi này hẳn là địa cung, mặt đất phủ lên những phiến đá màu nâu xanh, đại điện trống trải, hai bên là tượng đá cao lớn uy mãnh đứng thẳng.
Đông Lẫm gọi Sơ Tranh: "Đừng nhìn loạn, cũng đứng lộn xộn, đi theo ta."
Sơ Tranh tùy ý đáp một tiếng, ánh mắt liếc qua quét đến Yêu Linh chợt lóe lên bên trong góc.
Nó cũng theo vào?