Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ta nhận, đừng động vào ta." Đông Lẫm bắt lấy tay Sơ Tranh: "Ta sẽ phụ trách."
Nghe vậy, Sơ Tranh khá là tiếc nuối thu tay lại: "Vậy bây giờ sư tôn là người của ta sao?"
"..."
Đông Lẫm dựa lưng vào tường, nhắm lại mắt, thở dài một tiếng: "Phải."
Chuyện này mặc kệ hắn trốn tránh thế nào cũng vô dụng, từng phát sinh chính là từng phát sinh.
Hơn nữa...
Vì sao hắn lại lựa chọn cô dưới tình huống như vậy?
Trước kia tình huống hắn mất đi ý thức cũng không phải là không có, nhưng chưa từng có chuyện như vậy xảy ra.
Có lẽ...
Có một số việc, có một số người, chính là số mệnh an bài.
"Ta..."
Bóng người phản chiếu trong đôi mắt Đông Lẫm bỗng nhiên phóng đại, thân thể mềm mại của cô gái dán lên người hắn.
Lời phía sau của Đông Lẫm cũng không thể nói ra miệng nữa.
Tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ vang lên bên tai Đông Lẫm, trong đầu hắn chỉ còn lại trống rỗng.
-
"Trước đó sư tôn giả mất trí nhớ hay là thật sự không nhớ rõ?"
"Không nhớ rõ." Đông Lẫm sợ Sơ Tranh không tin, trong giọng nói tăng thêm mấy phần trịnh trọng: "Ta không lừa nàng."
Ngươi mẹ nó không phải là nhân cách phân liệt chứ?
Đông Lẫm ngừng một chút: "Nhưng mà... Sau đó ta từng dùng thuật pháp nhìn qua, ta biết..."
Sơ Tranh: "..."
Mẹ nó ngươi biết còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!!
Có phải nếu lần này ta không lưu lại chứng cứ, ngươi sẽ tiếp tục giả vờ với ta không!
Giỏi nha thẻ của ta!
Sơ Tranh bình tĩnh hỏi một câu: "Vì sao lại như thế?"
"Ta chỉ là không biết làm sao để đối mặt với nàng..."
"Không phải cái này." Sơ Tranh nói.
Đông Lẫm kịp phản ứng, cô là hỏi vì sao lại phát sinh chuyện lúc trước.
Đông Lẫm rũ mắt, cánh môi đỏ hơi nhếch lên: "Chắc nàng cũng biết, từ rất sớm trước kia ta nên phi thăng rồi."
Sơ Tranh: "Ừ."
Đông Lẫm: "Ta không có cách nào phi thăng, vĩnh viễn cũng không thể."
Đông Lẫm tu luyện xảy ra vấn đề, trong thân thể có một cỗ lực lượng ngang ngược.
Cỗ lực lượng kia chỉ có thể dựa vào chính hắn bế quan để áp chế, nhưng có đôi khi vẫn sẽ chạy đến, khống chế thân thể của hắn.
Trong thời gian này hắn làm những gì, hoàn toàn không nhớ rõ.
Sơ Tranh: "Sư tôn, chàng có từng làm những chuyện này với người khác không?"
"Không có!" Đông Lẫm giống như bị hù dọa, ngữ tốc cũng nhanh hơn không ít: "Nàng là người đầu tiên."
"Chàng cũng không nhớ rõ, làm sao chàng biết?"
"Mỗi lần mất đi ý thức, nơi đi đến đều không khác nhau mấy, sau khi ta tỉnh lại xem qua là biết rồi..."
Hắn mất đi ý thức kỳ thật sẽ không làm gì, nhiều nhất chính là tìm một chỗ đợi.
Ngày đó chắc là hắn muốn đến ngọn núi đằng sau Thiên Tịnh Phong, không nghĩ tới lại gặp Sơ Tranh trên hành lang.
Sau đó thì...
"Hơn nữa..." Trên mặt Đông Lẫm đều nóng bỏng, kiên trì nói: "Loại chuyện đó, thân thể ta sẽ có cảm giác."
Cho nên hắn có thể cam đoan, trước lúc này, hắn chưa từng phát sinh quan hệ với bất cứ người nào.
"Chàng có cảm giác mà còn nói với ta chàng không nhớ rõ!"
Sơ Tranh lập tức bùng nổ.
Tên lừa đảo nhà chàng!
Đông Lẫm rất thật lòng đáp: "Ta không nhớ rõ và ta có cảm giác, không xung đột..."
Hắn thật sự không nhớ rõ.
Hắn không nói dối.
Sơ Tranh đập bàn: "Chàng còn lý luận?"
Đông Lẫm thấy Sơ Tranh giống như thật sự rất tức giận —— mặc dù trên mặt cô không có thay đổi gì, nhưng Đông Lẫm chính là có loại cảm giác này.
Hắn vội vàng nói: "Vi sư sai rồi, đừng nóng giận, ta xem tay nàng."
Đáy lòng Sơ Tranh đang spam các kiểu, đột nhiên nghe thấy câu đằng sau, không hiểu thấu: "Xem ta tay làm gì?"
"Tay nàng bị thương, vừa rồi còn dùng sức vỗ như vậy, cho ta xem một chút."
Tay Sơ Tranh đã gần như khỏi hẳn, chỉ là so với da thịt bình thường, thì màu da có hơi nhạt hơn một chút.
Đầu ngón tay Đông Lẫm vẽ vẽ trong lòng bàn tay cô, hơi ngứa.
Sơ Tranh không quá kiên nhẫn rút tay về: "Khỏi rồi."
Cô làm gì yếu ớt như vậy.
Chút vết thương ấy tính là gì chứ!
"Chàng đừng nói sang chuyện khác."
"Ta... Lúc ấy thật sự không biết nên làm sao đối mặt với nàng." Đông Lẫm thở dài: "Cho nên mới..."
Hắn cũng không có ý tứ không nhận nợ, không phải hắn vẫn đang nghĩ cách cố gắng chăm sóc cô đấy sao?
Hắn chỉ là không biết làm sao đối mặt.
Đã nói đến mức này, Đông Lẫm dứt khoát nói rõ ràng cho Sơ Tranh nghe.
Cũng không biết Sơ Tranh tin hay không, chỉ biểu thị mình biết rồi.
Quan hệ của hai người có tiến triển mang tính thực chất, Đông Lẫm lại càng thêm không được tự nhiên, Sơ Tranh còn thích động một chút lại đụng vào hắn.
Mà lần nào cô
cũng lý lẽ hùng hồn, đường đường chính chính.
Đông Lẫm ngược lại cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, người ta căn bản không có ý gì khác.
-
Trời mưa hai ngày, cho nên hai ngày này Đông Lẫm và Sơ Tranh đều ở trong khách điếm, đợi sau khi mưa tạnh mới chuẩn bị xuất phát.
Sơ Tranh vừa xuống lầu, liền bị người gọi lại.
"Cô nương..."
Người gọi Sơ Tranh lại, chính là nữ tử hai ngày trước cô giúp.
Nữ tử mặc một thân xiêm y màu xanh lục nhạt, nhu nhu nhược nhược đứng ở chỗ này.
Sơ Tranh liếc nàng ta một cái, không cảm thấy hứng thú lắm: "Có việc?"
Cứu nàng ta cũng không có thẻ cảm ơn, cứu trắng rồi.
"Cám ơn cô nương trước đó đã ra tay tương trợ." Thanh âm của nữ tử rất nhỏ, nghe cực kỳ dịu dàng.
Dáng dấp của nữ tử này cũng có chút xinh đẹp, là loại hình mà khiến cho người ta nhìn một chút là sẽ sinh ra lòng thương tiếc.
Đương nhiên không bao gồm Sơ Tranh.
Sơ Tranh cũng chỉ nhìn thẻ người tốt của cô mới có thể miễn cưỡng sinh ra chút thương tiếc.
Những người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ.
"Không cần." Sơ Tranh giọng điệu lãnh đạm: "Không có việc gì thì tránh ra."
Nữ tử nắm lấy vạt áo: "Cô nương, ta... Ta còn có một yêu cầu quá đáng."
Sơ Tranh rất không khách khí nói: "Nếu biết là yêu cầu quá đáng, vậy thì đừng có nói."
Nữ tử: "??"
"Đi thôi." Đông Lẫm đi từ phía trên xuống, thấy Sơ Tranh đứng ở chỗ này, lên tiếng gọi cô.
Nữ tử lần theo âm thanh trông qua, trong mắt đẹp lập tức hiện lên một tia kinh diễm.
Nam nhân trường thân ngọc lập, bạch y như tuyết, mặt mày thanh tuyển, phảng phất như Tiên Quân trên tiên sơn.
Tại sao có thể có người đẹp đến như vậy?
Nữ tử nhìn thấy Sơ Tranh đi qua, nam nhân giơ tay sờ sờ đầu cô, Sơ Tranh không quá tình nguyện tránh đi.
Hai người đứng bên đó, nhìn thế nào cũng thấy là một đôi mà trời đất tạo nên.
"Cô nương..."
Nữ tử thấy Sơ Tranh và Đông Lẫm rời đi, lập tức nhấc chân đuổi theo.
"Cô nương, có thể làm phiền ngươi tiễn ta về nhà được không, ta có thể trả thù lao cho cô nương." Lời nói là nói với Sơ Tranh, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Đông Lẫm.
Đông Lẫm trừ ngày đầu tiên đến, ra vào đều tránh người, cho nên nữ tử này cũng chưa từng thấy Đông Lẫm.
Sơ Tranh bất động thanh sắc ngăn ở phía trước Đông Lẫm: "Tại sao ta phải giúp ngươi?"
Nữ tử nhu nhu nhược nhược cầu cứu: "Cô nương, ngươi là người tốt, ngươi không thể giúp ta một chút được sao, nếu ta rời khỏi khách điếm này, những người kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta. Chỉ cần cô nương tiễn ta về nhà, cha ta sẽ hậu tạ ngươi."
Những người kia vẫn luôn lởn vởn bên ngoài khách điếm, Sơ Tranh không đi, bọn họ không dám vào.
Nhưng nếu biết Sơ Tranh đi rồi, nữ tử biết mình nhất định sẽ lại bị bắt về.
"Ta không thiếu tiền." Ta là người tốt cũng không thấy ngươi cho ta tấm thẻ cảm ơn nào mà?!
Đây không phải là chơi ta sao!
"Ta biết, cô nương là người tu luyện." Nữ tử lập tức nói: "Cha ta có những thứ khác, sẽ không bạc đãi cô nương."
"Không có hứng thú." Sơ Tranh kéo Đông Lẫm liền đi: "Sư tôn, nhìn cái gì đấy?"
"Ừ?" Đông Lẫm cúi đầu: "Không có, đi thôi."