*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Shu: shu231Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥Ông chủ quán bar nhìn ông Trì rời khỏi, ông đi vào quán bar tìm Sơ Tranh.
"Đó thật sự là cha cô à?"
"Tính theo quan hệ huyết thống."
Ông chủ quán bar nhíu mày cười: "Thế nào, kỳ phản nghịch à?"
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
Nguyên chủ xác thực đang trong thời kỳ phản nghịch.
Ông chủ quán bar cũng không nói gì.
Trên thế giới này chẳng có nhiều sự đồng cảm như vậy, giả như khuyên giải an ủi không đúng chỗ, sẽ chỉ làm câu chuyện càng ngày càng hỏng bét.
"Làm việc cho tốt."
Ông chủ quán bar thong dong rời đi.
Nhân viên phục vụ ngày hôm qua lập tức sáp tới: "Sơ Tranh... Tôi có thể mời cô ăn cơm không?"
Sơ Tranh nghiêng đầu xuống, ánh sáng u ám trong quán bar hắt lên mặt cô, phác họa nên khuôn mặt không tính là thành thục nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp.
"Tôi, tôi muốn cảm ơn cô." Nhân viên phục vụ có chút khẩn trương.
Trước đây cô ấy cũng chưa hề tiếp xúc gì với cô, khi cô gái này đến, trên người mang theo vài phần không dễ chọc, hình như cũng không thích lui tới với người khác, có hơi khó gần.
Cô ấy không nghĩ tới hôm qua Sơ Tranh lại giúp mình.
"Không cần."
Ăn cơm với một người xa lạ làm gì, không có hứng thú.
"..."
Nhân viên phục vụ siết chặt vạt áo, cố gắng thử lại: "Sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian của cô đâu, tôi cũng không biết phải cảm ơn cô thế nào..."
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1】
Sơ Tranh nhìn cô gái cứ nói không ngừng trước mặt, không quá kiên nhẫn: "Lúc nào?"
"Tôi cũng không có nhiều tiền, chỉ có thể mời cô... A?"
Nhân viên phục vụ phản ứng lại, lập tức báo thời gian.
"Tôi... Tôi có thể thêm wechat của cô không? Đến lúc đó gửi địa chỉ cho cô."
Sơ Tranh mò điện thoại ra, để cô ấy thêm mình.
"Cảm ơn, vậy tôi đi làm việc đây!" Nhân viên phục vụ rất vui vẻ rời đi.
Sơ Tranh nhìn người trong danh bạ, avatar là một con thỏ đáng yêu.
Cô nhìn hai giây, vẻ mặt lãnh đạm ấn tắt màn hình, cất về trong túi.
Ông chủ quán bar bảo Sơ Tranh làm việc cho tốt, ông không nghĩ tới Sơ Tranh lại lừa bịp người ta tiêu tiền.
Ông chủ quán bar đau đầu: "Cô thiếu tiền?"
"Không thiếu."
Ngày hôm qua chỉ là kế hoạch mang tính chiến lược.
Bây giờ cô không thiếu tiền.
Ông chủ quán bar: "Không thiếu cô còn lừa bịp người ta làm gì?"
Chỗ này của ông là một quán bar đứng đắn.
Cứ tiếp tục thế này, ông còn mở cửa buôn bán thế nào được.
Một khi người ta nhắc tới chính là: Hả, cái quán bar lừa đảo kia à?
"Tôi không lừa bịp." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói: "Rượu là hắn tự muốn, tự uống, báo cảnh sát có giám sát có thể làm chứng, làm sao tính là tôi lừa bịp?"
Dừng một chút, Sơ Tranh chậm rãi nói: "Hơn nữa ông cảm thấy hắn dám báo cảnh sát không?"
Ông chủ quán bar: "..."
Vị khách kia động thủ động cước với Sơ Tranh trước, còn có giám sát, nếu thật sự báo cảnh sát, đến lúc đó phỏng chừng bản thân cũng gặp nạn.
Cuối cùng ông chủ quán bar suy nghĩ một lát: "Không được phép lấy rượu tôi cất giữ đấy!!"
Ngày mai ông phải khóa tủ trưng bày của mình lại.
Tủ trưng bày có kính thủy tinh trong suốt, nhưng không khóa lại, bởi vì bên trong quầy bar cho nên cũng không sợ người trộm.
Nhưng ngàn phòng vạn phòng, cũng không phòng được "kẻ trộm" trong nhà.
-
Vu Hàm, cũng chính là nhân viên phục vụ kia, đã gửi thời gian và địa điểm qua cho cô.
Sơ Tranh đúng giờ đến.
"Sơ Tranh, ở đây."
Vu Hàm đã ở đấy rồi, không ngừng vẫy tay với cô.
Nhà hàng này cách chỗ cô ở không xa, làm ăn rất khá, nhìn qua phô trương, chi phí chắc cũng bình thường.
"Cái kia, tôi chỉ có thể mời ở đây, cô sẽ không ghét bỏ chứ?"
Mấy nhà hàng xa hoa kia, năng lực kinh tế của cô ấy không thể chống đỡ được.
Sơ Tranh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, mặt mày lãnh đạm: "Sẽ không."
"Vậy là tốt rồi."
Vu Hàm thở ra một ngụm khí.
Vu Hàm để Sơ Tranh gọi món, Sơ Tranh cũng không khách khí, tùy tiện chọn hai món, sau đó Vu Hàm lại gọi thêm hai món.
Hoàn cảnh ở đây không được tốt lắm, nhưng buôn bán khá cũng không phải không có đạo lý.
Hương vị đồ ăn của nhà người ta không tệ.
Vu Hàm thấy Sơ Tranh thật sự không ghét bỏ, lúc này mới thật sự thả lỏng ra.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1】
Sơ Tranh nâng mắt quét qua Vu Hàm một cái, Vu Hàm đang nhìn cô, đối diện với ánh mắt của Sơ Tranh, lập tức cười gắp thức ăn cho cô.
Sơ Tranh: "..."
Ta tóm lấy một con dê mà kéo thì tốt, hay tóm lấy một con dê mà kéo thì tốt hơn đây.
Như vậy xoát thẻ cảm ơn cũng quá đơn giản rồi.
Sơ Tranh chỉ ăn một bữa cơm, đã xoát được bốn tấm thẻ cảm ơn.
Cho nên cơm nước xong, Sơ Tranh chủ động đề nghị đưa cô ấy về nhà.
"Không... Không cần, tôi ở rất gần đây." Vu Hàm liên tục xua tay: "Tôi có thể tự trở về."
Đáy mắt Vu Hàm càng thêm cảm động.
Không nghĩ tới cô nhìn qua lạnh như băng, mà lại tốt bụng như thế.
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1】
Sơ Tranh cũng không phải người nhiệt tình, Vu Hàm từ chối, cô cũng không tiếp tục, tiễn cô ấy ra
đường cái, định đón chiếc xe cho cô ấy.
"Cô thật tốt... Trước kia chúng tôi đều nghĩ đến cô rất khó bắt chuyện."
"..."
Ta đúng là rất khó bắt chuyện, không phải ảo giác đâu.
Ngay lúc hai người đi gần đến lề đường, bên cạnh đột nhiên có mấy gã đàn ông to lớn đi qua.
Ý đồ không tốt bao vây Sơ Tranh và Vu Hàm lại.
Vu Hàm lập tức bị dọa sợ.
"Sơ... Sơ Tranh, bọn họ muốn làm gì?"
Sơ Tranh không biết những người này, có điều mấy người này đi thẳng về phía cô, rõ ràng chính là đã nhận định được người rồi.
"Con nhóc, đi theo chúng tôi một chuyến đi."
Chỗ này người đến người đi, bọn họ cũng không hành động lỗ mãng, có điều trong mắt rõ ràng có ý uy hiếp.
Sơ Tranh cũng không có bộ dạng bị dọa sợ như bọn họ dự liệu.
Ngược lại cô rất trấn định đánh giá bọn họ trước.
Ánh mắt kia có chút khiến người ta sợ hãi.
"Nhìn cái gì? Mau chóng đi theo chúng tôi!" Một người trong đó bị nhìn đến không kiên nhẫn, thấp giọng quát một tiếng.
"Tại sao tôi phải đi với các người?"
Lớn lên xấu như vậy, còn muốn ta đi theo các ngươi, nghĩ hay lắm.
Đối phương híp mắt, cười lạnh: "Bản thân cô làm những chuyện gì, mà chính cô còn không nhớ rõ à? Đắc tội với đại ca của bọn tôi, cô cho là cô còn có thể sống yên bình?"
Cô thật đúng là không nhớ rõ.
Dù sao đắc tội cũng không chỉ một hai người, làm sao ta biết ngươi là do ai phái tới?
Đoán sai người xấu hổ còn không phải là ta sao?
Sơ Tranh chậm rãi hỏi: "Các người do ai phái tới?"
Thái độ nhàn nhã của Sơ Tranh, khiến đáy lòng mấy gã đàn ông cao lớn dâng lên chút cổ quái.
"Đại ca của bọn tôi..."
Người kia còn chưa rống xong, bị Sơ Tranh cắt đứt: "Đại ca của anh là ai."
Ngữ điệu của Sơ Tranh rất lạnh, người kia đột nhiên có loại cảm giác còn khủng bố hơn khi đối mặt với đại ca mình.
Theo bản năng trả lời Sơ Tranh: "Hải, Hải ca."
Hải ca?
Không biết.
Ta còn là Hà ca đây này.
Có điều...
Sơ Tranh quay đầu vỗ bả vai Vu Hàm: "Cô đi trước đi, tôi đi theo bọn họ xem thử."
Phiền toái không giải quyết trong một lần, sẽ sinh ra càng nhiều phiền toái hơn.
Phải bóp chết phiền toái từ trong nôi!
"A?"
Vu Hàm cũng không trình diễn loại tiết mục "tôi không đi, tôi và cô cùng sống cùng chết" như trên tivi, cô ấy cho Sơ Tranh một ánh mắt "yên tâm, tôi sẽ cứu cô".
Vu Hàm biết bây giờ mình ở lại cũng không thể giúp cô, ngược lại sẽ liên lụy đến cô.
Trước kia mấy lần cô ở quán bar cô ấy từng thấy qua, rất lợi hại.
Nếu không có gánh nặng là cô ấy, chắc hẳn cô có thể chạy trốn.
Mấu chốt là bây giờ cô ấy rời khỏi, lập tức có thể báo cảnh sát.
Sơ Tranh: "??"
Sơ Tranh nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói: "Cô không được..." Báo cảnh sát.
Ba chữ "báo cảnh sát" còn chưa nói xong, Vu Hàm đã rút lui rồi.
"..."
Tốc chiến tốc thắng đi.
Vu Hàm không phải mục tiêu của bọn họ, nghe thấy Sơ Tranh đồng ý đi theo bọn họ, mấy người kia cũng không quản nữa.
"Xin mời."
***
Tui vừa đi thi về và tui biết mình rớt TOEIC lần 2 rồi các cô ạ =)))Mấy ngày nay không up nhiều chương được đâu, tui rảnh thì không nói, chứ tui đang thi, nên phải để dành dăm ba chương up năm mới, năm mới mà up 1 chương nó kì lắm =))))Nên đừng thắc mắc hôm nay sao chỉ có 1 chương nữa, tui cũng khổ lắm đó =)))