Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
An Tịch nằm trên ghế sofa, tay từ trên ghế rũ xuống, đầu ngón tay vừa vặn đụng tới trang giấy tán loạn trên mặt đất.
Con ngươi màu hổ phách vô thần nhìn chằm chằm đèn pha lê trên đỉnh đầu, ánh sáng vụn vỡ trải trong đáy mắt, giống như rải xuống kim cương vỡ, chiếu sáng rạng rỡ.
Leng keng ——
An Tịch nhìn về phía cửa phòng.
Những người kia muộn như vậy rồi còn tới tìm hắn gây sự sao?
Leng keng ——
An Tịch ngồi dậy, giẫm lên những trang giấy đầy đất kia, đi qua mở cửa.
Ngoài cửa không có người, ở trước cửa đặt hai cái túi.
An Tịch nhíu mày, hắn nhìn vào trong hành lang, hành lang trống rỗng, không có ai.
Thật lâu sau An Tịch ngồi xổm xuống, dùng tay gẩy gẩy túi nhựa.
Trong túi nhựa cũng không đựng thứ gì đó buồn nôn như An Tịch nghĩ, bên trong là mấy cái hộp nhỏ tinh xảo, nhìn giống như bữa ăn khuya.
An Tịch ngồi xổm ở đó một hồi lâu, cuối cùng hắn xách hai cái túi kia đứng dậy vào phòng.
An Tịch đóng cửa lại, thuận tay đặt cái túi trong hộc tủ ở trước cửa, dự định khi ra ngoài sẽ mang ra vứt đi.
Loại đồ vật không rõ lai lịch này, An Tịch làm sao dám ăn.
Những người kia... Không chừng sẽ làm ra chuyện gì đó.
-
Tiểu khu nào đó.
"Lão Phùng, xe này của anh không tệ nha? Vừa mua à?"
Phùng Dũng đi từ trên chiếc xe mới của mình xuống, mặt mũi tràn đầy xuân phong đắc ý: "Năm trăm ngàn, thế nào."
Người kia kinh ngạc: "Anh phát tài à?"
Phùng Dũng đột nhiên khiêm tốn: "Không phát tài không phát tài."
Người kia ôi một tiếng: "Lão Phùng, anh thế là không được nha, có con đường phát tài mà không nói cho anh em biết một chút à."
Phùng Dũng: "Làm sao lại thế được, có kiếm chuyện tiền, tuyệt đối không quên anh."
Hiển nhiên người kia không tin lắm: "Đúng rồi, tôi nghe nói vài ngày trước anh bị người ta đánh nhập viện?"
Phùng Dũng: "Anh nghe ai nói?"
Người kia nói: "Thím tôi làm trong bệnh viện, bà ấy nói nhìn thấy anh, còn có một cô gái rất đẹp tới thăm anh, người đó là ai thế?"
Đáy lòng Phùng Dũng hơi lộp bộp một chút.
Gã qua loa nói: "Chỉ là đứa cháu của một thân thích nhà vợ. Mấy ngày trước uống say, bị ngã, không có việc lớn gì, vậy tôi về nhà trước đây."
Phùng Dũng vội vàng đi về nhà mình.
Phùng Dũng chính là gã đàn ông ngày đó bị An Tịch đánh ở quán bar.
Sau khi gã được đưa đến bệnh viện, không bao lâu liền tỉnh lại.
Sau đó thì nhìn thấy Sơ Tranh, hỏi gã có đồng ý giải quyết riêng không.
Phùng Dũng bị đánh, làm sao chịu giải quyết riêng.
Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra miệng, đối phương đã nói, đồng ý cho gã năm trăm ngàn.
Chỉ bị đánh đổ chút máu, việc này nếu khởi tố cũng không tới năm trăm ngàn, có người đưa tiền cho gã, Phùng Dũng có lí nào lại từ chối.
"Vợ ơi, anh về rồi." Phùng Dũng vừa mở cửa liền cảm thấy không thích hợp, hôm nay sao lại yên tĩnh như vậy?
Ngày bình thường vào giờ này vợ gã đều mở tivi rồi nấu cơm mà.
Phùng Dũng kỳ quái nhìn vào bên trong một chút, phát hiện ti vi mở, nhưng không có tiếng.
"Vợ?"
Phùng Dũng đổi giày đi vào, còn chưa đi đến phòng khách, cả người liền đông cứng ở đó.
Trên ghế sofa, vợ gã trầm mặc ngồi, một bên khác là một cô gái, đang hờ hững nhìn về phía gã.
"Sao cô lại tới đây?"
Phùng Dũng lấy lại tinh thần, lập tức tới ngay.
"Cô tới làm gì? Không phải chuyện kia đã giải quyết xong rồi sao?"
Gã đã đồng ý giải quyết riêng, sao người này còn chạy đến nhà gã nữa?
Làm sao tìm được nhà mình?
Sơ Tranh mặt mày lãnh đạm quét gã một chút: "Ở trong quán bar, là ông quấy rối chàng trai kia trước?"
"Ai quấy rối hắn trước? Là hắn ra tay trước." Phùng Dũng nói.
Sơ Tranh: "Tôi xem giám sát rồi."
Biểu cảm của Phùng Dũng hơi biến đổi, đột nhiên cất cao âm lượng: "Chúng ta ra ngoài nói."
"Phùng Dũng!" Người phụ nữ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên quát lớn một tiếng: "Nhiều năm như vậy, tôi làm trâu làm ngựa cho Phùng gia nhà anh, sinh con trai nối dõi tông đường cho anh, để anh đối xử với tôi như vậy hả?"
Đáy lòng Phùng Dũng hơi lộp bộp một chút, có một loại dự cảm xấu dâng lên.
Gã nuốt một ngụm nước bọt, ra vẻ trấn định: "Vợ, em đang nói gì thế?"
"Tôi đã nói sao anh không thích đụng vào tôi nhiều, bảo anh lên giường thì anh lề mà lề mề, lần nào cũng qua loa cho xong. Hóa ra anh căn bản không thích phụ nữ!"
Người phụ nữ đứng dậy, ném hết những thứ cầm trong tay lên mặt Phùng Dũng: "Anh thật làm cho tôi buồn nôn!"
Ảnh chụp tán loạn trên mặt đất, Phùng Dũng nhìn thấy người trên đó, nhất thời trợn nhìn mặt.
"Phùng Dũng, tôi muốn ly hôn với anh!"
Người phụ nữ khóc đi ra ngoài, đầu óc Phùng Dũng vẫn còn ong ong, đứng tại chỗ, sắc mặt trắng bệch.
"Tôi cho là ông chỉ nổi lên xung đột với hắn, không nghĩ tới ông còn dám động đến hắn." Giọng nói của Sơ Tranh kéo suy nghĩ của Phùng Dũng về:
"Lá gan của ông đúng là rất lớn."
"Cô bị điên à!!"
Phùng Dũng đột nhiên gầm thét với Sơ Tranh.
Chạy đến nhà gã, cho người nhà gã biết xu hướng giới tính của gã.
Hôn nhân gia đình gã tân tân khổ khổ kinh doanh nhiều năm như vậy, hết thảy đã kết thúc.
Sơ Tranh: "Ai bảo ông động đến hắn."
Gã có xu hướng giới tính gì không hề liên quan đến Sơ Tranh, ngàn vạn lần không nên, chính là không nên động ý đồ xấu.
Lúc ấy Phùng Dũng uống một chút rượu, thấy người kia chỉ có một mình, còn là loại hình gã thích, bị cồn điều khiển, gã chỉ muốn đi lên tạo dựng cái tình huống vô ý, chiếm chút lợi lộc, ai biết lại xảy ra những chuyện đằng sau.
Nếu như gã biết, sao gã còn dám đi chứ.
Sơ Tranh đi ra khỏi tiểu khu.
Vợ của Phùng Dũng đứng ở bên ngoài tiểu khu, con mắt sưng đỏ, còn ầng ậng nước mắt.
Cô ấy gọi Sơ Tranh lại: "Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này, bằng không thì tôi còn bị hắn lừa gạt, có lẽ đời này cũng không biết..."
Người phụ nữ cũng không phải kỳ thị, mà chỉ là không tiếp nhận được, chồng của mình, lại là một...
Hơn nữa gã còn lừa gạt mình hầu hạ gia đình gã, sinh con trai nối dõi tông đường cho gã.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút, cho người phụ nữ số điện thoại của mình: "Nếu ly hôn có khó khăn, gọi điện thoại cho tôi."
Người phụ nữ ngần ngận nước mắt, thanh âm nghẹn ngào: "Cảm ơn."
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn ×1 】
Sơ Tranh: "..."
Ta chỉ giáo huấn kẻ ức hiếp thẻ người tốt mà thôi.
-
An Tịch không nghĩ tới, mấy ngày kế tiếp, mỗi lúc trời tối hắn đều có thể nhận được bữa ăn khuya.
Mỗi lần đồ vật đưa tới đều không giống nhau.
Có một ngày An Tịch đi trên đường, thấy cửa hàng có LOGO giống như LOGO in trên những cái túi kia, hắn nghĩ nghĩ rồi đi vào cửa tiệm kia.
Lúc đi ra trong tay xách theo cái túi nhỏ, chỉ có ngần ấy... Mà hơn hai trăm tệ.
Đương nhiên không phải An Tịch không trả nổi, chỉ là ai ngày nào cũng đưa những thứ kia cho hắn?
[ Tịch: Chú đưa đồ cho cháu à? ]
[ Tửu Tửu Linh: Đồ gì? ]
Ông chủ quán bar đáp rất nhanh.
[ Tịch: [Ảnh] ]
An Tịch gửi hình ảnh tới.
[ Tửu Tửu Linh: Đây là gì? Đồ ăn? Chú không đưa cho cháu, cháu nhận được? ]
An Tịch nhìn tin nhắn ông chủ quán bar gửi tới, hơi nhíu mày.
[ Tửu Tửu Linh: Cháu cũng đừng ăn lung tung. Chú nghe nói có một số fan hâm mộ rất điên cuồng, nói không chừng có độc! ]
[ Tịch:... ]
Trên một số buổi ký bán hoặc là hoạt động, xác thực có tác giả sẽ nhận được một chút đồ vật ngổn ngang, nghe nói còn có tác giả nhận được đồ ăn có giấu kim ở bên trong.
Nhưng An Tịch xưa nay không tham gia những hoạt động này.
Cũng không có ai biết chỗ ở của hắn, khả năng là độc giả không lớn.
An Tịch cất di động vào trong túi, khi đi đến dưới lầu, từ rất xa trông thấy mấy người đứng ở phía dưới.
Chính là những người mà mấy ngày trước lại tới hỏi nơi mẹ hắn ở.
Bà An dỗ dành người đàn ông kia cho bà ta một căn phòng, nghe nói còn có không ít tiền tiết kiệm.
Bây giờ chuyện vỡ lở, bà An không thấy tung tích.
Một người sống sờ sờ như hắn, lập tức trở thành mục tiêu của bọn họ.
An Tịch không muốn cãi nhau với những người này, quay người rời đi.
"Oa..."
Tiếng đứa trẻ nhỏ khóc truyền tới từ phía bên cạnh.
An Tịch nhìn sang bên kia, một cô gái đứng trước mặt một đứa bé chỉ tầm ba bốn tuổi, đứa trẻ nhỏ nhìn cô khóc đến kịch liệt.