*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 【...】 Thật sự rất muốn cho thẻ người tốt xem suy nghĩ trong nội tâm của cô nha.
[ Tịch:... ]
[ Tịch: Cô đều nhìn thấy hết rồi? ]
[ Tam Dã: Đúng vậy. ]
Cần phải chịu trách nhiệm sao? Ta cũng có thể nha!
Trước tiên cướp thẻ người tốt tới tay đã rồi nói!
Ta có thể!
[ Tịch:... ]
Sơ Tranh vốn cho rằng An Tịch sẽ nói gì nữa, kết quả hắn không gửi tin nhắn đến nữa, Sơ Tranh đành phải buông điện thoại xuống.
"Tiểu Sơ gần đây thế nào?" Vạn Doanh chủ động lên tiếng.
"Rất tốt." Sơ Tranh thuận miệng đáp một tiếng.
Hôm nay là bà nội Trì gọi bọn họ trở về, Sơ Tranh cũng không biết chuyện gì.
Bà nội Trì tự mình gọi điện thoại, Sơ Tranh không tiện từ chối, chỉ có thể tới, vốn cho rằng bà nội Trì muốn gặp cháu gái, kết quả tới mới phát hiện Vạn Doanh và ông Trì một ngày trăm công ngàn việc cũng ở đây.
Chuyện di chúc trước đó, làm cho ông Trì có ý kiến rất lớn đối với Sơ Tranh.
Cho nên lần này gặp gỡ, ông Trì đều xụ mặt.
Sơ Tranh cũng làm như không nhìn thấy ông ta.
Ngươi không chào đón ta, ta cũng không chào đón ngươi đây này!
"Con vẫn đi làm ở chỗ đó à?" Vạn Doanh tìm chủ đề để nói: "Con cũng đừng căng thẳng với cha con như thế nữa, cha con cũng là vì muốn tốt cho con thôi, con vẫn nên về nhà đi."
Sơ Tranh kỳ quái nhìn Vạn Doanh một chút.
Vạn Doanh còn ước gì nguyên chủ không ở trong nhà, hôm nay sao lại đổi tính rồi?
Mang thai một lần đần mất ba năm?
"Tốt cái gì được." Vạn Doanh vẻ mặt lo lắng: "Con xem một cô gái như con, ở bên ngoài nhiều không an toàn, bên ngoài bây giờ rất nhiều người xấu, con trở về, cha con cũng không cần lo lắng cho con mỗi ngày nữa."
Sơ Tranh: "..."
Lo lắng ta kế thừa di sản sao?
"Quản tốt chính bà đi, bớt lo chuyện người khác." Sơ Tranh lãnh đạm liếc nhìn bụng bà ta một chút.
Vạn Doanh chẳng biết tại sao, cảm thấy ánh mắt kia của Sơ Tranh giống như chứa đựng vụn băng, theo bản năng bảo vệ bụng.
"Tiểu Sơ, dì cũng vì muốn tốt cho con, con không cảm kích thì cũng không cần nói như vậy."
"Lại cãi nhau với dì con?" Ông Trì đi từ gian phòng ra, vừa vặn nghe thấy lời này của Vạn Doanh, lập tức rống Sơ Tranh: "Bây giờ dì con đang mang thai, con không thể hiểu chuyện một chút được à, con xem xem bây giờ con bao nhiêu tuổi rồi!"
Sơ Tranh mặt không đổi sắc phản bác: "Tôi không cãi nhau."
Đại lão sao có thể cãi nhau!
Ta không cần sĩ diện sao!?
Trì phụ: "Không cãi nhau thì đang làm cái gì hả?"
Sơ Tranh cảm thấy vấn đề của ông Trì có chút thiểu năng: "Nói chuyện."
"..."
Vạn Doanh kéo ông Trì xuống: "Được rồi được rồi, không có việc gì đâu, em nói với Tiểu Sơ về chuyện bảo con bé trở về..."
"Trở về? Nó trở về làm gì? Còn không phải chọc em giận lên à? Bây giờ em đang mang thai, anh thấy nó cũng đừng trở về nữa, ở bên ngoài thoải mái thì cứ ở bên ngoài đi!" Lửa giận của ông Trì rất lớn.
Ngươi không cho ta trở về, ta lại muốn trở về!
Không thể làm rơi ngươi, ta còn không thể tức chết ngươi sao?!
"Sáng mai tôi sẽ trở về." Sơ Tranh nhìn Vạn Doanh.
Trên mặt Vạn Doanh cứng lại, vẫn cười nói: "Anh đừng nóng giận, Tiểu Sơ đồng ý trở về là tốt rồi, một cô gái như con bé ở bên ngoài rất không an toàn."
"Anh chị lại ồn ào cái gì đấy hả?"
Bà nội Trì đi từ gian phòng ra, rất không vui nghiêm mặt.
Ông Trì lập tức không nói nữa.
"Mẹ, không có gì." Vạn Doanh nói một tiếng.
Có thể là nể tình Vạn Doanh đang mang thai, bà nội Trì cũng không nói lời gì nặng nề, nhưng cũng không tiếp lời.
Bà nội Trì nhìn ông Trì: "Những gì tôi vừa nói với anh, anh đã rõ chưa?"
"Mẹ, cho dù cho nó vào công ty, mẹ xem bộ dạng bây giờ của nó thì có thể làm được gì?" Ông Trì cau mày nói.
Bà nội Trì: "Vậy anh không biết dạy con bé à? Anh là cha con bé! Không phải kẻ thù của con bé, anh dùng cái thái độ gì đấy!"
Ông Trì: "..."
Ngày hôm nay bà nội Trì gọi bọn họ tới, chính là vì chuyện Sơ Tranh vào công ty.
Mặc kệ hai người trong cuộc là ông Trì và Sơ Tranh có nguyện ý hay không, bà
nội Trì đều giải quyết dứt khoát.
Sơ Tranh: "..."
Làm người thật gian nan mà.
Ông Trì ngay cả cơm cũng chưa ăn, ném ra một câu "thứ hai đến công ty báo danh", rồi dẫn Vạn Doanh rời đi.
Bà nội Trì hừ lạnh một tiếng, kéo Sơ Tranh ăn cơm.
-
Bà nội Trì kéo Sơ Tranh nói về chuyện của công ty, Sơ Tranh không có hứng thú với chuyện này, cho nên cô qua loa đáp hai câu, trước tiên ổn định bà nội Trì trước đã.
Sơ Tranh nói trở về liền trở về, ngày hôm sau đã trở về Trì gia.
Ông Trì không ở nhà, ánh mắt Vạn Doanh nhìn cô lộ ra mấy phần cổ quái, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười.
Sơ Tranh không thèm để ý đến bà ta, lên lầu về phòng của mình.
Sơ Tranh tiến vào gian phòng, thứ đầu tiên trông thấy chính là sách nguyên chủ bày trên giá sách, tất cả đều là của An Tịch.
Nguyên một hàng đều là sách... Một quyển sách có thể mua mấy bộ.
Nếu như không phải trong điện thoại di động của cô có chứng cứ, thì Sơ Tranh rất hoài nghi đây không phải anti-fan, đây là fan cuồng!
Ong...
Trên màn hình điện thoại, khung chat của An Tịch trực tiếp nhảy ra.
[ Tịch: Có phải chú Phí nói gì đó với cô không? ]
Sơ Tranh còn chưa đáp, lại có một tin nhắn nhảy ra.
[ Tịch: Chú Phí nói lung tung thôi, cô đừng coi là thật. ]
[ Tam Dã: Cho nên anh có người trong lòng không? ]
[ Tịch: Không có... Không có, chú Phí nói lung tung. ]
[ Tam Dã: Ồ. ]
Không có là tốt rồi.
Đây mới là thẻ người tốt của ta nha.
Có thể là An Tịch thấy một hồi lâu mà Sơ Tranh không đáp, lại gửi một tin tới.
[ Tịch: Cái kia, đêm hôm đó, tôi có làm chuyện gì kỳ quái không? ]
An Tịch bởi vì chuyện Sơ Tranh thay quần áo cho hắn mà tự bế mất một ngày.
Sau đó lại được Phí Tu báo cho, ông ấy nói với Sơ Tranh như thế kia, An Tịch càng muốn tự bế hơn.
Sơ Tranh cẩn thận suy nghĩ một chút, An Tịch kỳ thật rất ngoan, bảo làm gì thì làm cái đó...
[ Tam Dã: Không có. ]
[ Tịch: Để cô chê cười rồi... ]
[ Tam Dã: Sẽ không. ] Rất đáng yêu, còn có tóc mềm ơi là mềm sờ sờ!
[ Tịch: Có phải cô nghỉ việc rồi không? ]
[ Tam Dã: Ừ. ]
[ Tịch: Vì sao thế? ]
Đáy lòng An Tịch thấp thỏm, lo lắng là bởi vì Phí Tu nói những lời kia... Dù sao sau khi Phí Tu nói xong những lời kia, ngày hôm sau Sơ Tranh liền nghỉ việc.
Chuyện này quá trùng hợp...
Đáy lòng An Tịch cũng sẽ không nhịn được nghĩ lung tung, nhưng mà mỗi lần nghĩ đến khi Sơ Tranh đối mặt với mình, cũng không có loại ánh mắt mập mờ kia, An Tịch lại tỉnh táo lại.
[ Tam Dã: Không muốn làm, còn cần vì sao nữa. ]
Sơ Tranh nhìn thấy An Tịch bên kia "đang nhập" cả nửa ngày, nhưng đến một chữ cũng không gửi tới, cuối cùng ngừng một lát, sau đó lại đang nhập, cuối cùng gửi tới lại là một câu không dài lắm.
[ Tịch: Sách mẫu của tôi đến rồi, tôi đưa qua cho cô được chứ? ]
[ Tam Dã: Tôi không ở chung cư. ]
Sơ Tranh nói xong câu này, thật lâu sau An Tịch cũng không đáp.
Ngay khi Sơ Tranh cho là An Tịch sẽ không đáp, trong khung chat nhảy ra một câu.
[ Tịch: Vậy cô ở đâu? ]
Sơ Tranh nói mình về nhà, rồi gửi vị trí của Trì gia cho hắn.
[ Tịch: Cô về nhà à... Vậy sau này chúng ta còn có thể gặp mặt không? ]
[ Tam Dã: Chúng ta chỉ cách nhau một khu, đi xe cùng lắm là một tiếng đồng hồ, vì sao không thể gặp mặt? ]
Thẻ người tốt đang suy nghĩ thứ gì vậy.
Cô chỉ đổi chỗ ở, sao lại giống như không gặp được cô nữa vậy.
[ Tịch: Ta siêu đáng yêu. jpg*]
Sơ Tranh lật đống meme của nguyên chủ ra, quá ngốc nghếch không phù hợp với hình tượng đại lão của cô, cho nên Sơ Tranh thấy An Tịch không có những lời khác, trực tiếp không đáp lại nữa.
***
*Meme này có khá nhiều, tiêu biểu một tấm như này: