Edit: Sa Nhi
================
Một bên khác.
Bụng Vạn Doanh đã càng ngày càng lớn, có thể vì đang mang thai, hiện tại cho dù Vạn Doanh có gặp Sơ Tranh thì cũng rất ít mở miệng khiêu khích.
Ngược lại còn xuất ra thái độ "Từ mẫu, hết sức khiêm tốn hiền lành.
Đương nhiên Sơ Tranh vẫn luôn không thèm nhìn bà ta, cho nên mấy tháng này, gần như cả hai không có ra mâu thuẫn gì.
Vạn Doanh vàTranh không có mâu thuẫn, ông Trì nhìn Sơ Tranh cũng thuận mắt hơn một chút, cho dù ở công ty cô cả ngày bá chiếm lấy nguyên một văn phòng mà không hề làm gì, ông Trì cũng không có rú lên với cô nữa.
Trong lòng ông Trì vốn không có ý định sẽ giao gia sản của Trì gia cho con gái.
Con gái dù sao cũng là con của người ta...
Giờ ông ta chỉ muốn Vạn Doanh có thể sinh cho mình một đứa con trai, đến lúc đó rồi sẽ suy nghĩ những biện pháp khác.
"Gần đây nó rất an phận?" La Hưng cùng Vạn Doanh vụng trộm gặp nhau.
"Đúng vậy." Vạn Doanh vuốt vuốt bụng mình, bĩu môi: "Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, giờ nó đến nhìn cũng không thèm nhìn em luôn..."
La Hưng nhíu mày: "Bà già kia đã ép họ Trì lập di chúc rồi, nó biết về sau tất cả Trì gia đều là của nó, quả thực nó không cần phải tranh đấu với em làm gì nữa."
"Anh Hưng, việc này rốt cuộc phải làm sao bây giờ?" Vạn Doanh lôi kéo cánh tay La Hưng lắc lắc: "Đứa bé trong bụng em đã sắp đến ngày sinh rồi."
La Hưng xoa xoa cái bụng đã to ra của Vạn Doanh: "Vội cái gì mà vội, chỉ là di chúc mà thôi, không phải còn chưa tới lúc nó kế thừa sao? Chờ em sinh xong rồi lại nói."
Đại khái là có La Hưng ở đây nên đã tiếp thêm sức mạnh cho Vạn Doanh, bà ta cũng dần tỉnh táo lại.
Vạn Doanh an tâm dưỡng thai, đầu xuân nằm sau, Vạn Doanh thành công sinh được một thằng nhóc bụ bẫm tại bệnh viện.
Lão phu nhân chỉ phái bảo mẫu đưa tới một bao lì xì, ngay cả mặt mũi cũng không buồn lộ.
Vạn Doanh sinh được con trai, ông Trì đương nhiên càng yêu chiều bà ta hơn.
Sau khi từ bệnh viện trở về, còn đặc biệt mời hai người tới, một để chăm sóc Vạn Doanh, một để chăm sóc con của hắn.
Sơ Tranh từ công ty trở về, vừa vặn trông thấy bảo mẫu đặt đứa bé vào trong nôi, cô thản nhiên bước qua.
Thằng bé có vẻ hơi nhỏ, dựa theo thời gian mà tính, thì đứa bé này hẳn là sinh ra thiếu tháng.
Dù sao đứa bé này chắc là của La Hưng, mà không phải của vị cha ruột đỉnh đầu xanh mơn mởn kia của cô.
"Tiểu Sơ, con về rồi à..." Vạn Doanh xuống tầng thì bắt gặp Sơ Tranh đang đứng chỗ chiếc nôi, lập tức chạy vội xuống, ôm đứa bé vào trong ngực.
Sơ Tranh: "....."
Có thể là cũng phát giác thấy tâm phòng bị của mình quá nặng, Vạn Doanh lại chủ động nói: "Muốn ôm em trai một chút không?"
"Tôi sợ nó ngã chết bà lại mất công khóc lóc." Sơ Tranh ném lại câu nói này, thảnh thơi đi lên tầng, để mặc Vạn Doanh sắc mặt rất khó coi.
Vạn Doanh hiện tại còn rất cần nhờ đứa bé này, đương nhiên không cho phép nó sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
Căn cứ vào kết quả Sơ Tranh quan sát mấy ngày gần đây, sau khi Vạn Doanh trở về đã lại vội vội vàng vàng khôi phục về dáng, căn bản không thèm chăm thằng bé này tí nào.
Chỉ khi ông Trì trở về, bà ta mới ôm đứa bé lượn qua lượn lại trước mặt ông Trì, thể hiện ra cái vẻ Từ mẫu, làm ông Trì càng thêm thương xót.
Sơ Tranh: "....." Cứ vui đi, chờ sau này có khi ông không vui nổi nữa đâu.
-
Sơ Tranh vốn không có ý sẽ động thủ nhanh như vậy, ai ngờ Vạn Doanh cùng La Hưng đã không thể kiềm chế được nữa.
Tan tầm Sơ Tranh chuẩn bị lái xe đi sang chỗ An Tịch, ai ngờ trên đường lại bị người đụng vào.
Xe cũng bị lật, người qua đường vội chạy tới giúp đỡ, kết quả tài xế ngồi ghế lái lại tự mình đi ra.
Người qua đường không khỏi khiếp sợ.
Bị đâm thành cái dạng này rồi, vậy mà đến lông tóc tài xế này cũng không bị tổn thương, đây là cái vận may quái gì?
Tài xế đâm vào xe cô có uống rượu, đâm xong cũng không có chạy.
Lúc đầu Sơ Tranh còn chỉ coi đây là tai nạn.
Cô có thể tránh được phần lớn nguy hiểm, nhưng những nguy hiểm bất ngờ thế này, cô cũng không tính toán trước được, nên chắc chắn là không thể tránh khỏi.
Thế nên lúc đầu cô còn không nghĩ nhiều.
Nhưng đợi đến khi cảnh sát giao thông tới hỏi thăm, Sơ Tranh mới phát hiện tài xế kia đang rất khẩn trương.
CSGT tới hỏi Sơ Tranh có làm sao không.
Sơ Tranh biểu thị mình không sao, chỉ là
xe thì hỏng rất nghiêm trọng.
“Xe này tôi vừa mua, 800 vạn……”
Sơ Tranh vừa nói ra số 800 vạn, sắc mặt tài xế kia lại càng thêm biến sắc.
“Tôi đang lái xe bình thường, cho nên trách nhiệm này có phải nên tính cho ông ta không?”
CSGT đã kiểm tra hiện trường xong, hộp đen của chiếc xe gần đó đã biểu hiện rất rõ ràng, xe của Sơ Tranh không vi phạm bất cứ luật lệ nào, là chiếc xe kia mất khống chế rồi đâm phải.
Cho nên trách nhiệm thuộc về tài xế kia là không thể nghi ngờ.
Tài xế vừa nghe thấy Sơ Tranh nói là xe đến 800 vạn, cả người đã cứng đờ tại chỗ.
Chiếc xe của cô đã bị đâm thành như vậy, có sửa được hay không cũng là cả một vấn đề.
Số tiền kia…….
Trong lúc tài xế còn đang phát hoảng, Sơ Tranh lại đi tới nói với ông ta đôi lời.
“Tôi có thể giải quyết chuyện này riêng với ông, cũng không cần ông bồi thường tiền, nhưng ông phải trả lời tôi một chuyện.”
Tài xế đã trắng bệch cả mặt, trên trán đổ đầy mồ hôi, đang nhỏ giọt xuống gương mặt.
Tài xế vội lau mồ hôi: “Chuyện….. Chuyện gì.”
Sơ Tranh: “Ai sai ông tới?”
Tài xế còn định thanh minh: “Không…… Không có ai, là tôi uống say…”
Sơ Tranh mới lười nói nhảm: “Thế ông chuẩn bị bồi thường đi nhé, nói không chừng tôi còn có thể kiện ông ra tòa đấy.”
Tài xế: "....."
Tài xế thấy Sơ Tranh làm bộ sắp đi, vẻ mặt biến đổi cực nhanh, cuối cùng gã cắn răng nói: “Tôi nói cho cô biết, cô có thể bỏ qua cho tôi không.”
Sơ Tranh dừng bước, xoay người lại: “Ừ.”
Sau lưng tài xế đã bị mồ hôi thấm ướt, chần chừ mãi cuối cùng vẫn nói ra một cái tên.
Sơ Tranh cũng rất nói lời giữ lời, không truy cứu chuyện bồi thường nữa, nhưng việc đi trái luật giao thông, thì cô không quản được chuyện này.
-
Sơ Tranh thông qua cái tên tài xế đưa, tra được đến La Hưng.
La Hưng cũng khá thông minh, hắn không tự mình ra mặt, nhưng chỉ cần cẩn thận tra từng chút một, gã ta cũng không thể chạy thoát.
Tài xế kia cần 1 số tiền gấp, La Hưng bèn đồng ý cho ông ta tiền.
Chỉ cần ông ta đâm chết Sơ Tranh, rồi nói do mình uống say gây tai nạn, mấy vụ án thế này cũng sẽ không làm quá nhiều người nghi ngờ.
Ai ngờ Sơ Tranh lại chẳng bị làm sao cả, còn nói giá trị xe của cô đến 800 vạn.
Nếu tài xế không khai ra người phía sau, số tiền đó ông ta sẽ hoàn toàn phải gánh.
Vốn đã là người đang thiếu tiền, giờ ông ta còn móc đâu ra tiền để bồi thường.
La Hưng muốn hại chết cô, nguyên nhân đầu tiên có lẽ là vì bản di chúc.
Chỉ cần cô không còn sống, di chúc cũng sẽ không có hiệu lực.
Đến lúc đó, con trai của Vạn Doanh sẽ là người thừa kế hợp pháp duy nhất.
Kẻ muốn bạn chết, cho dù quá trình có thay đổi, thì kết cục hắn vẫn muốn giết chết bạn.
Haizz….
Nhưng Sơ Tranh cũng không chỉ cảm thấy La Hưng chỉ đơn giản muốn để Vạn Doanh và con ông ta trở thành người thừa kế…… Cô cảm thấy có lẽ La Hưng còn có âm mưu lớn hơn.
Nhưng là âm mưu gì, thì tạm thời Sơ Tranh không rõ lắm.
Chẳng qua……
Đã không thể chơi chết, vậy cũng chỉ có thể… Thả dây câu cá.
Sơ Tranh định sẽ để bản thân gặp tai nạn.
Không phải bọn chúng muốn cô chết sao?
Vậy bà đây chết cho bọn mi xem.
Ta dọa chết các người!
Trước khi làm việc này, cô cần thông báo cho bà nội Trì biết trước đã, miễn cho bà quá thương tâm lại không thể chịu nổi.
Lúc đầu bà nội Trì còn không hiểu tại sao Sơ Tranh lại muốn làm như vậy, Sơ Tranh cũng không giấu diếm, nói thẳng những việc đó cho bà nội Trì biết.
Có loại mưa to gió lớn gì mà bà nội Trì còn chưa từng trải qua, thế là rất bình tĩnh để Sơ Tranh đi làm.