Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Thiên tuế đại nhân (7)


trước sau

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Ngày nào ta cũng ở trong cung, sắp buồn bực muốn chết rồi, cũng không biết lúc nào mới có thể rời khỏi chỗ kia..."

Sơ Tranh: "..."

Ngươi nói với ta cũng có ích lợi gì đâu.

"Tỷ xem, ta còn gặp phải loại chuyện như lần trước nữa, làm công chúa quá khó."

Sơ Tranh: "..."

Ngươi nói với ta thật sự không có ích gì đâu.

Ta có thể đánh ngất xỉu rồi ném ra không?

Cuối cùng Sơ Tranh ngẫm lại thẻ cảm ơn, vẫn nên quên đi.

Trên đầu chữ nhẫn có một cây đao, một lúc nào đó sẽ biến thành đao giết người.

(*Chữ "nhẫn"忍,trên đầu nó là bộ đao刀, phía dưới là bộ tâm.)

"Công chúa điện hạ."

Công chúa Thường Hoan đang làu bàu không ngừng, âm thanh đột nhiên ngừng lại, thân thể dường như cũng cứng ngắc lại.

Sơ Tranh nhìn về phương hướng âm thanh truyền tới, bên kia là một nam nhân đứng đấy, khoác áo choàng, thân hình rất đẹp, mặt mày như họa.

Ánh sáng dọc theo người hắn rơi xuống, thoáng như dát lên một tầng vầng sáng nhạt nhẽo, tự phụ ưu nhã.

Công chúa Thường Hoan cứng ngắc quay đầu.

Sơ Tranh nhìn thấy sự ghét bỏ và phiền muộn trên mặt công chúa Thường Hoan.

Hai tay nam nhân đều chắp lại trong áo choàng, giọng nói của hắn không nhẹ không nặng, âm lượng vừa đủ: "Công chúa điện hạ, ngài cần phải trở về."

Công chúa Thường Hoan: "..."

Công chúa Thường Hoan nhìn quanh bốn phía, đại khái là phát hiện không có chỗ nào có thể chạy được, bất đắc dĩ quệt miệng.

"Ta... Ta có thời gian lại tới tìm tỷ nha."

Công chúa Thường Hoan phất phất tay với Sơ Tranh, lề mề đi đến chỗ nam nhân bên kia: "Ngươi phiền quá đi."

Sơ Tranh nghe thấy công chúa Thường Hoan oán hận.

Nam nhân buông thõng mặt mày, khẽ cười một tiếng: "Công chúa điện hạ, làm khó cho ngài rồi."

Trên mặt hắn mặc dù có ý cười, nhưng mà giọng nói kia cũng không có nửa điểm ý cười, ngược lại có chút cảm giác âm trầm.

Quả nhiên công chúa Thường Hoan tức giận nói: "Âm dương quái khí!"

Nam nhân không nói tiếp nữa, cánh tay dưới áo choàng nhô ra, làm một dấu tay mời, ngón tay thon dài trắng nõn hiện lên ánh sáng, mỗi một ngón tay đều giống như tác phẩm nghệ thuật được thượng đế tỉ mỉ chế tác ra.

Công chúa Thường Hoan hừ lạnh một tiếng, phất tay áo đi lên phía trước.

Nam nhân thu tay lại, áo choàng kín kẽ lại. Hắn hơi ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, cũng không có biểu thị gì, rất nhanh liền dời ánh mắt, quay người rời đi.

-

Ân Thận đi theo đằng sau công chúa Thường Hoan, như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng công chúa Thường Hoan.

Khi sắp đi đến chỗ ở của công chúa Thường Hoan, Ân Thận đột nhiên tăng tốc bước chân: "Công chúa điện hạ, cô nương vừa rồi nói chuyện với ngươi là ai?"

"Mắc mớ gì tới ngươi." Công chúa Thường Hoan cứng rắn oán một câu.

Khóe miệng Ân Thận chứa đựng vẻ châm chọc: "Công chúa điện hạ quên bài học trước đó rồi?"

Công chúa Thường Hoan: "..."

Ân Thận tiếp tục nói: "Ta chỉ nghĩ cho an toàn của công chúa điện hạ."

"Ai cần một tên thái..."

Biểu cảm của công chúa Thường Hoan biến đổi, không nói tiếp, nàng liếc nhìn Ân Thận một cái.

Thần sắc của Ân Thận như thường, giống như không nghe ra vừa rồi công chúa Thường Hoan muốn nói gì.

Công chúa Thường Hoan xoắn ngón tay, thật lâu sau bất đắc dĩ nói: "Chính là người lần trước cứu ta."

"Ồ?" Ân Thận nhướn mày, không rõ ý vị mà nói: "Nếu là ân nhân của công chúa điện hạ, vậy thì nên cảm ơn nàng."

Công chúa Thường Hoan đột nhiên xoay người, chống nạnh giận dữ mắng: "Ta cho ngươi biết nhé Ân Thận, không cho phép ngươi làm gì nàng! Ngươi dám làm tổn thương nàng, ta sẽ không để yên cho ngươi!"

Ý cười của Ân Thận không đạt tới đáy mắt: "Công chúa điện hạ lo nhiều rồi, nếu vị cô nương kia là ân nhân cứu mạng ngài, sao ta dám làm gì với nàng được."

"..."

Giọng điệu này của ngươi cũng không giống thế.

Giọng nói của Ân Thận khẽ chuyển: "Công chúa điện hạ, hôm nay cầu phúc còn chưa hoàn thành, ủy khuất công chúa điện hạ dùng bữa muộn một chút thời gian, trước tiên hoàn thành cầu phúc ngày hôm nay đã."

Công chúa Thường Hoan: "???"

Ân Thận vẫy tay, gọi người đưa công chúa Thường Hoan vào.

Công chúa Thường Hoan xém chút đánh nhau với Ân Thận, nhưng đáng tiếc nàng đánh không thắng...

-

"Tiểu thư."

Cẩm Chi thần sắc cổ quái bưng một cái khay tới, phía trên che kín vải đỏ, cũng không biết là cái gì.

Sơ Tranh ngồi ở trên ghế xích đu, lật
một cuốn kinh Phật, quét mắt nhìn Cẩm Chi: "Thứ gì?"

Cẩm Chi buông khay xuống: "Ân Thận phái người đưa tới."

Sơ Tranh mờ mịt: "Ai?"

"Thiên Tuế đại nhân." Cẩm Chi nói: "Ngài trêu chọc đến hắn lúc nào vậy?"

"..." Sơ Tranh hít một hơi, trấn định nói: "Ta không biết hắn."

"Ngài không biết, tại sao hắn lại tặng đồ cho ngài?" Cẩm Chi nghi hoặc: "Trước đó không phải công chúa Thường Hoan từng nói chuyện với ngài sao? Có phải là công chúa Thường Hoan nói gì với hắn không?"

Ân Thận là một tên đại gian tặc hỉ nộ vô thường đó.

"Đưa cái gì?"

Cẩm Chi xốc vải đỏ lên, bên trong khay đựng mấy cái hộp gỗ đàn khắc hoa.

Sơ Tranh tiện tay chọn lấy một cái mở ra, bên trong là một cái trâm cài tóc.

Mấy hộp khác, đều là đồ trang sức tinh mỹ.

Trong một chiếc hộp trong đó, có kèm theo một phong thư.

Sơ Tranh mở thư ra, chữ viết mạnh mẽ có lực, trong câu chữ lộ ra mấy phần tiêu sái tuỳ tiện, phong cách cá nhân rất mạnh.

Nội dung trên tờ giấy không nhiều, tổng kết chính là một câu: Đa tạ cô nương đã cứu công chúa Thường Hoan, chút tâm ý nhỏ, trò chuyện tỏ lòng biết ơn.

Sơ Tranh xem xong thư, tiện tay ném trở về, mặt không đổi sắc nói: "Ném đi."

"Thứ này rất đáng tiền..." Có tiền cũng không phải phá như thế đâu!

Hơn nữa đây chính là đồ Ân Thận tặng, cứ như vậy mà ném đi, lỡ chọc giận hắn thì làm sao bây giờ?

Sơ Tranh lạnh căm căm nghiêng mắt nhìn Cẩm Chi một chút, Cẩm Chi lập tức nói: "Ta lập tức đi ngay."

Cẩm Chi bưng khay ra ngoài.

Đi ra khỏi cửa phòng, nàng thở dài, nàng phải đi đâu để tìm một chỗ ném những thứ này đi bây giờ?

Bị người trông thấy, truyền đến chỗ Ân Thận, vậy không phải là chuyện lớn rồi sao?

Khuôn mặt nhỏ của Cẩm Chi đầy sầu muộn, cuối cùng suy nghĩ ra một cách xử lý đồ vật.

Xử lý xong đồ vật, Cẩm Chi về đến phòng.

Sơ Tranh đang định đi ra, ánh mắt quét đến nàng, lập tức hỏi: "Đồ đâu?"

"Ném rồi."

Sơ Tranh bất động thanh sắc hỏi: "Ném chỗ nào rồi?"

Cẩm Chi cho là Sơ Tranh lo lắng nàng không xử lý tốt, rất tự tin mà nói: "Tìm một nơi chôn rồi, sẽ không bị ai phát hiện đâu."

Sơ Tranh: "..."

Đầu ngón tay Sơ Tranh cọ cọ y phục, mặt không cảm xúc hỏi: "Chôn ở đâu?"

Cẩm Chi: "???"

Mặc dù không hiểu suy nghĩ của kẻ có tiền, nhưng Cẩm Chi rất tận tụy dẫn Sơ Tranh đi qua xem.

Sơ Tranh đứng ở bên ngoài nhìn một lúc, quay đầu phân phó nàng: "Ngươi đi chuẩn bị ít đồ đưa qua cho hắn."

Cẩm Chi không kịp phản ứng, mờ mịt hỏi: "Cho ai?"

Sơ Tranh: "Ân Thận."

Cẩm Chi: "???"

Ta chỉ ra ngoài chôn đồ một tẹo, trong thời gian này ngài đã trải qua chuyện gì rồi?

-

Một bên khác.

Người bên cạnh Ân Thận bưng khay tiến vào, khom người, nâng khay quá đỉnh đầu: "Thiên Tuế đại nhân, đây là đồ vật mà vị Cẩm Chi cô nương kia đưa tới."

Ân Thận nhíu mày, đầu ngón tay nâng vải vóc trên khay lên, vải vóc dưới tay làm ánh mắt Ân Thận hơi dừng lại, đầu ngón tay lặp đi lặp lại nắn vuốt, đây là vải dệt kim Vân Cẩm?

Loại vải này khó kiếm, sản lượng hàng năm chỉ được từng ấy, phần lớn đều đã đưa vào trong cung.

Chất vải này mặc dù khó kiếm, nhưng bởi vì xử lý không tốt, nên trên cơ bản mặc một hai lần là không thể mặc nữa, cho nên cũng không liệt vào loại vật phẩm mà Hoàng gia ngự dụng.

Nói mới nhớ...

Y phục trên người cô mặc, giống như cũng là vải dệt kim Vân Cẩm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện