Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Thiên Tuế Đại Nhân (13)


trước sau

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh bảo Cẩm Chi gọi thêm hai món ăn, Ân Thận rõ ràng chính là muốn ăn chực.

Đương nhiên Sơ Tranh cũng không ngại hắn ăn chực, thậm chí còn hi vọng hắn có thể ăn chực mãi kìa.

Thẻ người tốt của mình mình nuôi.

Lúc ăn cơm Ân Thận không nói lời nào, đại khái là đã hình thành thói quen, Sơ Tranh cũng không phải người lắm lời, hai người yên tĩnh ăn cơm.

Chờ ăn cơm xong, Ân Thận vừa lau tay vừa nói: "Sơ Tranh cô nương dự định ở kinh đô làm gì?"

Sau đó hắn lại phái người đi thăm dò, lần theo lộ tuyến mà cô tới, nhưng thứ có thể tra được cũng không nhiều.

Chỉ biết cô có tiền, có tiền, siêu có tiền.

Đáy lòng Sơ Tranh phiền muộn: "Tiêu tiền."

Ân Thận: "??"

Câu trả lời này của cô bảo hắn tiếp lời thế nào đây?

Cũng may Ân Thận đã nhìn quen các kiểu ăn chơi trác táng, đối với chuyện này cũng tiếp nhận rất nhanh, nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm tình: "Trừ chuyện này, thì không có ý định làm gì khác sao?"

Chuyện khác?

Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên người Ân Thận, rất làm càn dò xét hắn một phen.

Chuyện khác không phải chính là thẻ người tốt sao?

Nhưng bây giờ ngươi cũng không cho...

Sơ Tranh kịp thời dừng lại, không nghĩ thêm nữa.

Ân Thận không thèm để ý, mặc cho cô dò xét, thậm chí còn câu môi dưới, mặt mày tuấn lãng đều mang ý cười: "Sơ Tranh cô nương cảm thấy ta đẹp không?"

Sơ Tranh không cần nghĩ ngợi: "Rất đẹp."

Nhận được tán thành của Sơ Tranh, Ân Thận càng vui vẻ hơn, trong con mắt thâm thúy có quang hoa lưu chuyển, còn ẩn ẩn có chút tối tăm lưu động.

Ánh mắt kia...

Sơ Tranh không khỏi hơi phát lạnh.

Thẻ người tốt tuyệt đối đang có ý đồ gì đó!

Lông mi Ân Thận rủ xuống, ngăn trở cảm xúc trong mắt: "Nếu như Sơ Tranh cô nương ở kinh đô có gì cần, thì có thể trực tiếp tìm ta, ta ở đây có chút tiếng nói, đều có thể thay cô nương làm tốt."

Sơ Tranh thuận miệng hỏi: "Chuyện gì cũng có thể?"

"Chỉ cần ta có thể làm được."

Nếu như không nhìn vào mắt Ân Thận, như vậy giờ phút này Ân Thận tuyệt đối là một nam nhân hoàn mỹ làm động lòng người.

Thân thể Sơ Tranh dựa vào phía sau một chút, hai tay khoanh trước ngực: "Nhớ kỹ lời ngươi nói."

Ân Thận ẩn ẩn cảm thấy có chút không đúng, nhưng đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ cũng không có vấn đề gì.

Cho nên, Ân Thận gật đầu đáp ứng: "Tất nhiên."

Sơ Tranh không rõ ý vị mà nói: "Ngươi nhất định có thể làm được."

Ân Thận: "..."

Loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn.

-

Sơ Tranh rời đi trước một bước, nhưng khi tính tiền, thì lại được cho biết đã trải rồi.

Sơ Tranh lập tức hơi khó chịu.

Thẻ người tốt không giúp ta phá sản thì thôi, còn ngăn cản ta phá sản!

Quá không tự giác!

Cho nên Sơ Tranh ép chưởng quỹ lấy tiền của Ân Thận ra, đổi thành của cô.

Cô cũng không làm khó xử chưởng quỹ, mà bảo Cẩm Chi đưa về cho Ân Thận.

Cẩm Chi: "..."

Ngươi không làm khó dễ chưởng quỹ, nhưng ngươi lại làm khó ta à!

Ta không sợ tên đại gian tặc kia sao?!

Cẩm Chi rất muốn bỏ gánh không làm, nhưng cuối cùng nghĩ đến tiền, nàng nhịn!

Từ bên kia đi ra, Sơ Tranh vốn dự định trở về, miễn cho Vương bát đản tận dụng mọi thứ chơi cô.

Ai biết nửa đường lại gặp phải Chúc Đông Phong.

Hạ triều chọn kinh đô làm thủ đô, thành trì to lớn, muốn ngẫu nhiên gặp gỡ một người không chút liên hệ ở đây, vẫn có chút khó khăn.

Cho nên lúc này Chúc Đông Phong đột nhiên thoáng hiện ra, Sơ Tranh đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn ta.

Ai bỏ qua người đó ngu xuẩn!

Chúc Đông Phong mặc thường phục, đi bên cạnh một cô nương, cô nương kia bộ dáng xinh đẹp, mặt mũi tràn đầy kiêu căng quý khí, vừa nhìn đã biết là thiên kim tiểu thư không phú thì quý.

Sơ Tranh trầm tư, nói thầm một tiếng: "Chúc Đông Phong này đổi mục tiêu à?"

Ngươi không yêu công chúa Thường Hoan nữa sao?

Tra nam!

"Mục tiêu gì?" Cẩm Chi không nghe rõ, tò mò hỏi một câu.

"Không có gì." Nói ra ngươi cũng không hiểu, ta lại không thể giảng giải kỹ càng cho ngươi nghe."Đuổi theo lên xem một chút."

Cẩm Chi: "..."

Rốt cuộc là sao mà Chúc Đông Phong lại đắc tội với vị này chứ.

Chúc Đông Phong đi bên cạnh thiếu nữ kia, trên đường dạo phố, nam thanh nữ tú, rất đáng chú ý.

Đi theo một khoảng cách, Sơ Tranh biết được tên của thiếu nữ kia —— Hứa Kiêu Vi.

Tiểu quận chúa của Tấn An vương phủ.

Vị này cũng không phải quận chúa không có tiếng tăm gì, ngược lại tiếng tăm rất lớn, đa phần bách tính đều biết ả, rất dễ nghe ngóng.

Hứa Kiêu Vi ở bên ngoài bái sư học nghệ, vừa hồi kinh không lâu.

Tấn An Vương là hoàng đệ
của Hoàng đế, vị Tấn An Vương này có chút thế lực, nhưng vị Tấn An Vương này trước đó không theo phe ai cả, ai cũng không để ý.

Sau khi Hứa Kiêu Vi trở về, lập tức trở thành đối tượng mà các công tử thế gia ở kinh đô muốn kết giao.

Tư thái kia của Chúc Đông Phong, rõ ràng cũng là muốn giao hảo với Tấn An Vương.

Hứa Kiêu Vi thân là quận chúa, tính tình kiêu căng cũng không phải một chút, so với công chúa Thường Hoan, vị này mới là tiêu chuẩn của con nhà giàu ăn chơi trác táng.

Lấy bây giờ mà nói, một cô gái không cẩn thận đụng vào ả, bây giờ Hứa Kiêu Vi túm lấy người không thả, nói cô gái kia làm bẩn váy của ả, muốn bắt cô gái bồi thường.

Cô gái ăn mặc rất bình thường, nhìn thế nào cũng không thấy giống con nhà có tiền.

Trên người Hứa Kiêu Vi mặc áo gấm, vừa nhìn đã dọa cô gái phát sợ.

Cô gái kia chỉ đụng vào ả một chút, căn bản không làm bẩn váy ả, Hứa Kiêu Vi chính là cố ý làm khó xử cô gái kia mà thôi.

Cô gái khóc cầu xin tha thứ: "Ta giúp ngài giặt sạch, ta thật sự không đền nổi."

"Không đền nổi đi đường không biết nhìn đường à?" Trong giọng nói của Hứa Kiêu Vi đều là ngạo nghễ: "Nếu không đền nổi, vậy không bằng lột y phục của ngươi xuống đi."

Chúc Đông Phong ở bên cạnh nhìn, cũng không có ý tứ ngăn cản.

Vị quận chúa này, từ lúc nhỏ đã danh chấn kinh đô —— Một tên tiểu bá vương.

Tấn An vương phủ chỉ có một quận chúa là ả, không có đứa con nào khác, Tấn An Vương nâng trong tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan.

Cho nên nuôi ra một tiểu bá vương, rất nhiều thiên kim thế gia đều từng bị ả chỉnh lý.

Lý do cũng rất kỳ hoa, hoặc là thiên kim thế gia nào đó mặc đẹp hơn ả, hoặc là người này hôm nay đeo đồ trang sức thật đẹp...

Sơ Tranh đột nhiên nhớ tới nguyên chủ lúc nhỏ, cũng bị vị này chỉnh.

Lý do là ngày đó nguyên chủ mặc một bộ y phục mới rất đẹp, vị quận chúa này liền lấy một tội danh râu ria, phạt nguyên chủ quỳ một canh giờ.

Nếu không phải lúc ấy Quý gia có quyền thế, thì có lẽ nguyên chủ cũng không chỉ bị phạt quỳ một canh giờ đơn giản như thế đâu.

Với tính tình kiểu này của Hứa Kiêu Vi, bên cạnh còn có người nịnh bợ, thì chắc chắn không ngoài việc nhìn vào thân phận của ả.

Bằng không thì có ai nguyện ý hầu hạ chứ? Cũng không phải bị cuồng ngược đãi.

"Đừng mà... Đừng mà..." Cô gái kia bị thị nữ Hứa Kiêu Vi dẫn theo đè lại, hoảng sợ kêu to.

Đám người xung quanh dồn dập rời xa, không ai dám tiến lên nói chuyện giúp cô gái kia.

Hứa Kiêu Vi thần sắc ngạo nghễ đứng nhìn, không có chút ý định muốn thả cho cô gái kia một con đường.

"Tiểu thư, vị quận chúa này dám trực tiếp làm vậy ngay trên đường cái sao?" Cẩm Chi không biết là tò mò, hay là nghi hoặc.

"Không phải ngươi đang nhìn thấy sao?" Rất rõ ràng, ả dám.

Cẩm Chi: "Thế này cũng quá ngang ngược rồi."

Cẩm Chi chỉ nói một câu như vậy, ngược lại không nghe ra ý tứ như đang bênh vực kẻ yếu.

Người ta có quyền thế, đương nhiên phải ngang ngược.

Bằng không thì làm sao xứng đáng với thân phận của ả.

"Hứa Kiêu Vi, ngươi bị điên à!"

Sơ Tranh đang xem kịch đến hăng say, liền nghe thấy một tiếng quát.

Xe ngựa bên cạnh bị người xốc lên, một bóng người nhảy ra, chạy thẳng đến chỗ Hứa Kiêu Vi bên kia.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện