Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bây giờ mua quần áo đối với Sơ Tranh mà nói là chuyện nhỏ, vài phút là Sơ Tranh có thể giải quyết xong.
Tang Ngung hơi bị hù dọa: "Cô muốn chụp nhiều bộ như thế?"
Thế này thì chụp bao giờ mới xong? Thời gian một ngày căn bản không đủ.
"Không." Sơ Tranh chỉ chọn một bộ để thay, sau đó cái khác đều bảo chủ quán đưa tới nhà: "Chỉ chụp một bộ."
Chụp nhiều như thế ta điên rồi chắc?
Tang Ngung hít sâu một hơi: "Vậy cô mua nhiều như thế làm gì?"
"Có vấn đề?" Anh cho rằng đây là tôi muốn mua chắc? Đây là bị ép.
"Không có..." Cô tiêu tiền của mình, hắn có thể có ý kiến gì.
Tang Ngung ngừng một chút: "Thật ra chiếc váy màu đỏ kia cô mặc sẽ càng đẹp hơn."
Làn da cô rất trắng, màu đỏ càng có thể phụ trợ cho khí chất của cô.
Sơ Tranh: "..."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ trên người cô mặc không đẹp sao?
Sơ Tranh nhìn vào trong gương một chút, tự mình cảm thấy rất đẹp, chủ yếu vẫn là dáng dấp đẹp.
"Cô thay bộ kia đi, tôi dẫn cô đến một nơi." Tang Ngung nói.
"..."
Sơ Tranh không thường xuyên mặc váy dài, bởi vì cô cảm thấy không dễ hoạt động, khi động thủ còn phải cố kị vấn đề lộ hàng.
Nhưng nếu thẻ người tốt đã yêu cầu, vậy sao có thể từ chối thẻ người tốt chứ.
-
Mua quần áo và đi đường chậm trễ thời gian, nên khi đến đã sắp giữa trưa.
Tang Ngung cũng không nóng nảy, trước tiên dẫn Sơ Tranh đi ăn cơm trưa, chờ cơm nước xong xuôi mới dẫn cô đi chụp ảnh.
Kiến trúc nơi này xác thực rất thích hợp để chụp ảnh, ánh sáng cũng rất tốt, người tới đây chụp hình cũng không ít.
Loại chuyện phiền phức như chụp ảnh đối với Sơ Tranh mà nói chính là tra tấn, một hồi muốn kiểu này, một hồi lại muốn kiểu kia.
Có đôi khi tạo dáng nửa ngày, mà chụp ra còn không đẹp.
Sơ Tranh cảm thấy đây chính là tra tấn.
Mà người tra tấn mình, còn là thẻ người tốt của mình.
Cô nhịn!
Con gái không thể nói không được.
Tang Ngung cầm máy ảnh cho Sơ Tranh xem: "Ban đêm nơi này sẽ rất đẹp, muốn chụp cảnh đêm không?"
Cảnh đêm...
Sơ Tranh rất nhanh gật đầu: "Được."
Cảnh đêm còn mấy tiếng nữa, Tang Ngung dẫn Sơ Tranh đi dạo ở gần đó trước, thuận tiện chụp cho cô mấy bức ảnh chụp đường phố.
"Anh có nghĩ tới chuyện mở triển lãm ảnh cá nhân không?"
Người đàn ông cúi đầu lật xem ảnh hơi dừng lại, thật lâu sau mới nói: "Bạn học nhỏ, cô cho rằng triển lãm ảnh cá nhân là cái gì?"
Là thứ mà cô muốn mở là mở được sao?
Đối với Sơ Tranh mà nói, có tiền là có thể mở, đó thật sự chính là muốn mở thì mở.
"Anh có muốn không?"
Tang Ngung buông máy ảnh xuống, nhìn về phía mặt trời dần dần lặn về tây nơi chân trời: "Không có nhiếp ảnh gia nào mà không muốn mở triển lãm ảnh của riêng mình, nhưng người thật sự có thể đi đến một bước kia, thì ít càng thêm ít."
Đại đa số người đều chỉ là người bình thường biết chơi máy ảnh mà thôi.
Mu bàn tay Tang Ngung đột nhiên nóng lên, hắn cúi đầu nhìn cánh tay nắm chặt tay mình, nhìn theo cổ tay trắng nõn trông qua.
Cô gái phản chiếu trong mắt, chậm rãi mở miệng: "Chỉ cần anh muốn, thì sẽ thực hiện."
Chỉ cần anh muốn...
Tang Ngung chỉ cảm thấy mu bàn tay như thiêu như đốt, cỗ nóng rực kia theo huyết mạch chảy xuống toàn thân, trong lòng rung động không ngừng.
Trong nháy mắt kia, giống như có một cánh cửa đóng kín nào đó trong đáy lòng bị người mở ra, có thứ gì đó đang thức tỉnh.
Tang Ngung cứng đờ vài giây, muốn rút tay về.
Cánh tay kéo tay hắn nhẹ nhàng ấn lấy hắn, không cho hắn cơ hội rút về.
Tang Ngung không dám đối mặt với cô nữa, nhìn về phía ráng chiều nơi xa, ráng chiều phản chiếu ra sắc thái chói lọi tuyệt đẹp trong mắt hắn.
-
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tang Ngung cứng đờ không nhúc nhích, tận đến khi màn đêm buông xuống, trong lòng bàn tay hắn đã có chút mồ hôi mỏng.
"Đi thôi." Giọng nói của Tang Ngung hơi khàn khàn, ánh mắt rơi trên thảm thực vật trên mặt đất, không dám nhìn Sơ Tranh: "Thời gian đã đến rồi."
Sơ Tranh đứng dậy, nhưng vẫn không buông hắn ra, thậm chí được một tấc lại muốn tiến thêm một thước nắm chặt lòng bàn tay hắn.
"Bạn học Sơ Tranh..."
Tang Ngung thấp giọng gọi cô.
"Hả?" Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn: "Không đi sao?"
Tang Ngung nhìn về bàn tay nắm tay mình: "Có thể buông tôi ra không?"
"Vừa rồi anh cũng không giãy dụa, nắm cũng đã nắm lâu như thế, bây giờ buông ra có ý nghĩa gì không?" Sơ Tranh đúng lý hợp tình: "Đi thôi."
Tang Ngung: "..."
Mặc dù cảm thấy không hề có đạo lý, nhưng không cách nào phản bác.
Lúc này xung quanh đã không
có ai, chỉ còn lại tiếng gió trống rỗng, cũng không có ánh đèn gì, nhưng bầu trời trên đỉnh đầu cực kỳ đẹp.
Đây là cảnh đêm mà trong thành phố không thể nhìn thấy được.
Trên màn trời sâu thẳm, đầy sao tản mát, rực rỡ sinh huy.
Tang Ngung muốn bắt đầu làm việc, Sơ Tranh chỉ có thể buông hắn ra.
Tang Ngung thử chụp trước mấy tấm, đại khái là cảm thấy ok rồi, lúc này mới bảo Sơ Tranh chuẩn bị.
"Cô đi từ bên kia tới, không cần nhìn ống kính." Tang Ngung chỉ vào nơi xa, bảo Sơ Tranh đi qua.
Sơ Tranh đứng ở vị trí Tang Ngung chỉ định, dựa theo lời Tang Ngung nói đi qua.
Tang Ngung trông thấy người từ trong màn ảnh, giống như được phủ thêm một tầng ánh sao, luôn có thể làm nhịp tim hắn gia tốc.
Hắn thở ra một hơi, tập trung tinh lực.
Hắn chỉ lơ đãng một chốc, người trong màn ảnh chẳng biết đã đi về phía bên này từ lúc nào, xuyên qua ống kính, Tang Ngung đối đầu với ánh mắt của cô.
Ánh mắt của cô giống như có thể xuyên qua ống kính, nhìn vào trong mắt hắn, trông thấy linh hồn ở sâu bên trong hắn...
Tang Ngung đã quên cả phản ứng, tận đến khi người trong màn ảnh đi về phía bên này.
"Cô đừng..."
Tang Ngung dịch chuyển khỏi máy ảnh, muốn bảo Sơ Tranh đừng nhúc nhích, nhưng mà Sơ Tranh chạy tới trước mặt hắn, giọng nói của Tang Ngung kẹt lại trong cổ họng.
Gương mặt trong tầm mắt không ngừng phóng đại, cánh môi Tang Ngung hơi nóng lên.
Trong đầu Tang Ngung nổ tung một tiếng, sắc thái diễm kia lệ, giống như tín hiệu xông phá sương mù.
-
Tang Ngung trở lại phòng làm việc, ngồi trên ghế thần du một hồi lâu, trong đầu tất cả đều là hình ảnh lúc đó.
Hắn bực bội đứng dậy, đi vào toilet tắm rửa thay quần áo thoải mái trước, sau đó lại ngồi xuống trước máy vi tính.
Chuyển toàn bộ ảnh đã chụp trong máy ảnh vào máy vi tính, Tang Ngung ấn mở một tấm trong đó.
Trong tấm ảnh cô gái mặc một bộ váy dài màu đỏ, gió làm một góc váy giơ lên, cô gái hơi nghiêng mặt, đường cong sườn mặt hoàn mỹ, cái cằm hơi giương lên, lộ ra mấy phần phách lối và tự tin, giống như nữ vương bễ nghễ thiên hạ.
Năm phút sau, Tang Ngung ném máy tính, đi vào toilet, tiếng nước vang lên ngay sau đó.
Sau khi Tang Ngung ra ngoài, khép máy tính lại, ngồi trên cửa sổ lầu hai, nhìn ra đường đi bên ngoài xuất thần.
Ong ——
[ Chuyển khoản ] xin xác nhận nhận tiền
Tang Ngung nhìn cái tên đó thật lâu, ngón tay treo giữa không trung, trọn vẹn một phút đồng hồ sau đầu ngón tay mới hạ xuống màn hình.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[ Tang Ngung:? ]
[ Đáng yêu nhiều một chút: Tiền công. ]
[ Tang Ngung: Không cần. ]
Tang Ngung không muốn tiền của Sơ Tranh, hắn nhìn khung nhập, ấn mở bàn phím, muốn gửi chút gì đó, nhưng lại không biết gửi cái gì.
Thật lâu sau hắn lui về trang chủ, ném điện thoại di động lên trên giường.
Tang Ngung bực bội lấy thuốc lá từ bên cạnh tới, vừa định bật lửa, nhưng không biết nghĩ đến cái gì, cuối cùng chỉ cầm trong tay.
Tang Ngung không lấy tiền, ngày thứ hai hắn vừa mở cửa, liền phát hiện một cái rương ở cửa ra vào.
Bên trong chứa một xấp tiền mặt, kèm theo tờ giấy và một phần bữa sáng.
Tang Ngung: "..."
Cô phải tâm lớn đến cỡ nào chứ? Nhiều tiền như vậy, trực tiếp ném ở cửa nhà hắn?
Tang Ngung đếm chồng tiền kia, còn nhiều gấp đôi số tiền hôm qua cô cho.
Hắn không nhận còn gấp đôi nữa?