Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tịch Kính thay quần áo xong, đi từ sau từ rèm ra, có lẽ là bởi vì khẩn trương, cơ thể hơi rụt lại.
Thân hình vốn đã đơn bạc, lúc này nhìn qua càng thêm tinh tế gầy yếu.
Thân trên là áo hoodie đơn giản, thân dưới là một chiếc quần jean, ống quần còn hơi dài.
Sơ Tranh rất hoài nghi tên nhóc này báo sai tuổi tác
Nhưng ngẫm lại hoàn cảnh sinh hoạt của hắn, có lẽ là dinh dưỡng không đầy đủ tạo thành, nuôi tốt mới có thể lớn tốt.
Đổi một bộ quần áo, cả người Tịch Kính nhìn qua có tinh thần hơn không ít.
Sơ Tranh đi qua sửa sang lại mũ hoodie đằng sau cho hắn, sau đó thừa cơ sờ đầu hắn, quả nhiên rất mềm.
Tịch Kính không dám động, cúi đầu che giấu sắc đỏ mất tự nhiên trên mặt.
"Thay bộ khác thử xem."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Kính nghẹn họng nhìn trân trối: "Còn... Còn phải thử?"
"Tôi giúp cậu?"
"..."
Tịch Kính lập tức túm lấy quần áo tiến vào trong rèm như có người đuổi theo hắn vậy.
Tới tới lui lui giày vò được mấy bộ, Sơ Tranh chọn lấy mấy bộ không tệ bảo chủ quán gói lại.
"Những thứ này rất đắt..." Tịch Kính túm lấy tay áo Sơ Tranh, dáng vẻ khẩn trương.
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn, vừa sờ vừa nói: "Cậu cứu tôi giá trị hơn số tiền này nhiều."
"Nhưng mà..."
Sơ Tranh căn bản không cho hắn cơ hội nói, trực tiếp trả tiền rời đi.
"Xách theo."
Tịch Kính bị nhét mấy cái túi, hắn luống cuống tay chân xách.
Bộ vừa rồi Tịch Kính mặc đã vứt đi, lúc này đổi một thân áo thun và quần tây đơn giản... Ừm, còn thiếu một đôi giày.
Sơ Tranh kéo Tịch Kính đi chọn giày, với trạng thái của nhóc con này, Sơ Tranh cũng không cần hỏi ý kiến của hắn, chỉ huy nhân viên cửa hàng đưa giày cho hắn thử.
Toàn bộ hành trình Tịch Kính bị chỉ huy đến xoay quanh, khuôn mặt nhỏ đỏ phừng phừng.
"Đây là em trai cô sao? Rất đẹp trai nha." Có nhân viên cửa hàng nhìn Tịch Kính, đầy mắt đều là vẻ từ ái của mẹ hiền.
"Không phải." Sơ Tranh cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này, chỉ vào một đôi giày ở giá khác, thay đổi lực chú ý của nhân viên cửa hàng: "Lấy cái kia thử xem."
Nhân viên cửa hàng a một tiếng, mau chóng đi lấy.
Sơ Tranh đại khái là ghét bỏ tiệm này không đẹp, chỉ chọn có một đôi.
Nhóc con đổi mới hoàn toàn, cả người nhìn qua đều không giống.
Sơ Tranh mò xuống đầu hắn: "Tóc hơi dài, lát nữa đi cắt đi."
Nhóc con mờ mịt luống cuống đứng đấy, mở to một đôi mắt trong suốt, trên gương mặt đẹp trai mang theo chút cảm giác non nớt của thiếu niên, lúc này không khỏi có chút đáng yêu.
Sơ Tranh kéo quần áo Tịch Kính, nhét một góc vạt áo vào trong quần, khí chất lại thay đổi.
Mới vừa rồi còn giống một đứa trẻ nhỏ mặc trộm quần áo anh trai, bây giờ lại có mấy phần cảm giác đẹp trai tiêu sái.
Sơ Tranh hài lòng sờ tóc hai cái: "Được rồi, đi."
Sơ Tranh lại đi sang bên cạnh mua không ít thứ, Tịch Kính xách túi, đi theo ở phía sau.
Sơ Tranh thay đổi toàn bộ từ trong ra ngoài cho Tịch Kính, ngay cả đồ lót cũng không bỏ qua.
Toàn bộ hành trình lỗ tai Tịch Kính đều hồng hồng, muốn từ chối, lại bị sự cường thế của Sơ Tranh bức bách, từ chối không nổi.
Sơ Tranh mua cho Tịch Kính ly trà sữa, xài hết chút tiền cuối cùng, nặng nề thở phào.
Sơ Tranh lấy cái túi tới, để Tịch Kính bưng trà sữa uống: "Ngon không?"
Tịch Kính ngoan ngoãn gật đầu, hắn theo bản năng đưa trà sữa qua, muốn chia sẻ với Sơ Tranh.
Sau đó lại nghĩ đến mình từng uống rồi, lại bỗng nhiên thu lại.
Sơ Tranh ấn lấy cổ tay hắn, cúi đầu uống một ngụm, sau đó điềm nhiên như không có việc gì mò xuống đầu hắn: "Về sau mua cho cậu mỗi ngày."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tịch Kính còn đang kinh ngạc vì hành vi vừa rồi của Sơ Tranh, nghe thấy lời này của Sơ Tranh cũng không có phản ứng gì, chỉ là gương mặt đỏ hơn trước đó, càng lộ ra đáng yêu hơn.
【 Tiểu tỷ tỷ uống trà sữa béo lên. 】 Vương Giả tiện sưu sưu ngoi đầu lên.
Mi không nói lời nào không ai bảo mi câm đâu.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong vòng một tiếng, tiêu hết mười ngàn tệ. 】 Mỉm cười phục vụ, không thể oán tiểu tỷ tỷ, nó bình tĩnh, bình tĩnh, trước khi ngậm miệng vẫn phải phát cái nhiệm vụ.
Sơ Tranh: "..."
Khí thế trên người Sơ Tranh thay đổi, Tịch Kính rất mẫn cảm phát giác được, cả người đều căng cứng, không biết mình làm sai chỗ nào, chọc cô tức giận.
Nhưng Sơ Tranh cũng không nổi giận với hắn, chỉ là thuận thế nắm tay hắn đi lên phía trước.
Tịch Kính lặng lẽ dùng ánh mắt liếc Sơ
Tranh.
"Nhìn trộm tôi làm gì?"
Tịch Kính lập tức cúi đầu xuống, cắn ống hút, nhưng cắn xong bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Sơ Tranh từng uống, lần này ngay cả cổ cũng hồng hồng.
-
Sơ Tranh tìm được chỗ bán đồ điện ở gần đó, mua một vài thứ cần thiết cho cuộc sống, rồi cho người ta đưa qua.
Tiêu xong 10 ngàn tệ, Sơ Tranh dẫn Tịch Kính đi cắt tóc.
"Muốn cắt kiểu gì đây?" Thợ cắt tóc hỏi Tịch Kính.
Tịch Kính khẩn trương ngồi trên ghế, theo bản năng nhìn Sơ Tranh.
Thợ cắt tóc kinh ngạc với tướng mạo của Tịch Kính, dung mạo này quả thực chính là một tiểu minh tinh nha, anh ta có chút ngo ngoe muốn động, muốn đề cử một kiểu tóc đặc biệt cho hắn.
Nhưng mà Sơ Tranh lên tiếng: "Sửa lại bên này một chút, chỗ khác xén bớt đi là được."
Không cho cơ hội phát huy, thợ cắt tóc rõ ràng thất vọng: "Chỉ như vậy?"
"Chỉ như vậy." Sơ Tranh nhìn chằm chằm anh ta: "Không được phép cắt loạn."
Mặc dù dáng dấp Tịch Kính rất đẹp, có lẽ dù có thế nào cũng đẹp, nhưng bây giờ tuổi tác của hắn không lớn lắm, không thích hợp với những kiểu tóc lòe loẹt kia, gọn gàng sạch sẽ là được rồi.
"Được rồi."
Thợ cắt tóc thất vọng cắt theo lời Sơ Tranh nói, tóc dài rơi xuống, gương mặt Tịch Kính dần dần lộ ra trong gương.
Mặc kệ là nhân viên đi ngang qua hay là khách hàng của tiệm cắt tóc, cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần qua gương.
Cắt tóc xong, Tịch Kính càng lộ ra có tinh thần hơn.
Nếu như không phải dinh dưỡng không đầy đủ tạo thành gầy yếu và tái nhợt, thì hoàn toàn chính là một tiểu thiếu gia được nâng niu cưng chiều.
Sơ Tranh hài lòng trả tiền, dẫn Tịch Kính về nhà.
Tốc độ của Sơ Tranh rất nhanh, trở lại chỗ ở của Tịch Kính cũng mới giữa trưa mà thôi.
"Tôi... Tôi nấu cơm." Tịch Kính trở về, lập tức bắt đầu bận rộn thu dọn.
Sơ Tranh vốn định ra ngoài ăn, nhưng nhìn Tịch Kính như thế, lại bỏ ý niệm này đi.
Tịch Kính mở bao gạo ra, trực tiếp cứng lại ở đó.
"Sao thế?" Sơ Tranh đi qua, nhìn cái túi chỉ còn lại mấy hạt gạo, hơi trầm mặc, lấy tiền ra đưa cho hắn: "Đi mua đi."
Nhóc con vẻ mặt quẫn bách xin lỗi: "Xin... xin lỗi."
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xin lỗi cái gì?" Đáy lòng Sơ Tranh buồn cười: "Nhanh đi đi, tôi đói."
Tịch Kính đáp một tiếng, cầm tiền phi nhanh ra ngoài: "Tôi sẽ về nhanh thôi."
Cách đó không xa chính là chợ bán thức ăn, Tịch Kính xác thực không đi bao lâu liền trở lại, xách theo một túi nhỏ gạo, còn mua một chút đồ ăn.
Hắn đưa tiền thừa cho Sơ Tranh.
"Giữ đi, về sau còn làm phiền cậu một thời gian nữa."
"..."
Tịch Kính nhấp môi dưới, chậm rãi thu lại tiền, cẩn thận cất kỹ, lúc này mới đi chuẩn bị cơm trưa.
Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh suy nghĩ xem làm sao để cướp môi giới của nguyên chủ về, khôi phục thân phận.
Một buổi sáng trôi qua, thời gian cô còn thừa lại càng ít hơn.
Tịch Kính tay chân lanh lẹ, chỉ hơn nửa tiếng, cơm và đồ ăn đều đã bưng lên trên bàn nhỏ.
Tay nghề của Tịch Kính rất tốt, mặc dù không phải đồ ăn đặc biệt gì, nhưng hương vị cũng không tệ lắm.
Tịch Kính ăn từng ngụm nhỏ, đồ ăn cũng không gắp, cúi đầu xới cơm.