Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tên đường trở về Sơ Tranh nhận được điện thoại của Cao Đằng, bên kia chỉ có một tiếng cứu mạng ngắn ngủi, sau đó cũng chỉ còn lại tiếng tút tút.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh gọi lại, điện thoại đã không gọi được nữa.
Chờ Sơ Tranh thăm dò được vị trí của Cao Đằng chạy tới, đã là hơn một tiếng sau.
Lúc này bóng đêm càng dày đặc, trên đường không có mấy người, Sơ Tranh từ rất xa nhìn thấy phía trước cách đó không xa có ánh sáng đỏ lam giao nhau nhấp nháy.
Cô đi qua, Cao Đằng bị người vây quanh, đang nói chuyện. Sắc mặt Cao Đằng tái nhợt, nhìn như bị dọa cho phát sợ.
Cao Đằng trông thấy Sơ Tranh, từ chối nhã nhặn đề nghị hộ tống anh ta về nhà của đối phương, chạy về phía Sơ Tranh bên này.
"Sơ Tranh tiểu thư..."
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Bây giờ Cao Đằng nhớ tới mà vẫn còn sợ hãi, đứt quãng nói ra chuyện vừa rồi xảy ra.
Sau khi anh ta tan học rời khỏi lớp học mà Sơ Tranh báo danh cho anh ta để về nhà, đi không bao xa liền cảm giác có người đi theo mình, lúc đầu anh ta tưởng là mình suy nghĩ nhiều.
Nhưng anh ta lượn quanh tầm vài vòng, người phía sau vẫn còn theo chân anh ta.
Sau khi Cao Đằng phát hiện lập tức chạy như điên, trên đường gọi điện thoại cho Sơ Tranh cầu cứu.
Chính là lúc ấy người phía sau xông lên, trực tiếp bóp cổ anh ta, điện thoại bị rơi mất, màn hình tối đen lại.
Nếu như không phải trùng hợp có người đi đường đi qua, người kia bị phát hiện, lập tức chạy nhanh như làn khói, thì có lẽ bây giờ anh ta đã chết rồi.
"Tôi suýt thì chết." Cao Đằng che lấy cái cổ còn đỏ lên, nghĩ mà vẫn thấy sợ.
"Thấy rõ dáng vẻ của người kia không?"
Cao Đằng lắc đầu: "Quá tối, hắn tập kích tôi từ phía sau, tôi không thấy rõ gì cả."
Ai sẽ tập kích Cao Đằng?
Đáy lòng Sơ Tranh có chút hoài nghi là nhân viên đang lẫn trốn Ngụy Dập kia, phương pháp mà hắn ta lấy được thời gian không giống với phương pháp mà thương nhân thời không bình thường lấy được thời gian lắm.
Có lẽ... Giết chết mục tiêu nhiệm vụ, hắn ta có thể lấy được thời gian?
Cao Đằng vẫn còn sợ hãi trong lòng, đêm hôm khuya khoắt gặp gỡ một tên biến thái như thế, một người đàn ông như anh ta cũng không chịu nổi.
Sơ Tranh bảo Cao Đằng lên xe, Cao Đằng trông thấy thiếu niên trên tay lái phụ, mang theo vài phần cẩn thận chào hỏi.
Thiếu niên mềm mềm cười một tiếng, còn đưa cho anh ta một chai nước uống: "Uống nước."
"Cảm ơn..."
Sơ Tranh đưa Cao Đằng đến chỗ ở: "Sắp tới đây anh đừng ở một mình, tự cẩn thận."
"Được, cảm ơn ngài." Cao Đằng đẩy cửa xe ra xuống dưới, đưa mắt nhìn Sơ Tranh và Tịch Kính rời đi.
Trên xe.
Tịch Kính dùng tay túm lấy dây an toàn, kéo kéo vặn vặn một hồi, vẫn hỏi: "Anh ta sao thế?"
"Bị người đuổi giết."
Tịch Kính hơi trừng lớn mắt: "Ai thế?"
"Chắc là Ngụy Dập."
Ngụy Dập...
Tịch Kính vô cùng quen thuộc với cái tên này.
"Tại sao lại muốn giết anh ta, đối với Ngụy Dập có chỗ tốt gì sao?"
"Không biết, em đoán." Cao Đằng không có kẻ thù muốn giết anh ta cho hả giận gì đó, nếu như không phải Cao Đằng xui xẻo gặp phải biến thái ngẫu nhiên gây án, vậy cũng chỉ có thể là Ngụy Dập có hiềm nghi lớn nhất.
Tịch Kính: "..."
-
Bên phía cảnh sát không điều tra ra được đầu mối gì hữu dụng, người hành hung kia toàn bộ hành trình đều tránh khỏi giám sát, trừ hình bóng mơ hồ, thì không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Cao Đằng gửi một tấm hình cho Sơ Tranh xem.
Người kia tối đen như mực, lại trong giám sát, căn bản không phân rõ được rốt cuộc có phải là Ngụy Dập hay không.
Ngay sau khi chuyện này phát sinh mấy ngày, Cao Đằng lại liên tiếp xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đi đường thì có chậu hoa rơi từ trên cao xuống, băng qua đường thì xém chút xảy ra tai nạn xe cộ.
Nếu như lần đầu tiên là ngoài ý muốn, lần thứ hai là trùng hợp, vậy lần thứ ba thì sao?
Bây giờ Cao Đằng sợ đến mức không dám ra khỏi cửa.
Sơ Tranh suy nghĩ một hồi, đề ra một cái chủ ý cho Cao Đằng.
"Không được không được, lỡ như tên biến thái kia giết chết tôi thì làm sao?"
"Không giải quyết hắn ta, anh sẽ mãi lo lắng hãi hùng như thế này." Sơ Tranh nói: "Anh muốn nhất thời lo lắng hãi hùng, hay là muốn mãi mãi?"
Cao Đằng: "..."
Cao Đằng xoắn xuýt cực kỳ, cuối cùng suy nghĩ một hồi, vẫn đồng ý với phương án của Sơ Tranh.
"Gắn cái này trên người." Sơ Tranh đưa thiết bị định vị cho anh ta: "Anh yên tâm, anh không chết được."
Cao Đằng run lẩy bẩy.
Vì sao anh ta lại xui xẻo như vậy chứ!
-
Tịch Kính chờ tiệm mới khai trương, ông chủ muốn chọn một ngày hoàng đạo,
cho nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở nhà.
Sáng sớm ngày hôm nay, Tịch Kính bị Sơ Tranh làm tỉnh lại.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, ôm cổ Sơ Tranh làm nũng: "Ưm... Còn rất sớm, anh không muốn dậy."
Hắn buồn ngủ quá.
Tịch Kính hô hấp có chút khó khăn, đẩy Sơ Tranh ra.
"Tỉnh rồi sao?"
Hốc mắt Tịch Kính ửng đỏ, sương mù mông lung trừng cô một cái, ủy khuất ba ba nói: "Tỉnh rồi."
Sơ Tranh có chút thất vọng, xoa đầu hắn hai lần: "Mau dậy đi."
Tịch Kính ngáp một cái ngồi dậy, dùng tay dụi dụi mắt, lề mà lề mề đi rửa mặt.
Ngồi lên xe, Tịch Kính vẫn còn đang ngáp.
"Sao anh lại mệt thế hả?" Sơ Tranh có chút không hiểu thấu.
Tịch Kính ai oán nói: "Đêm qua là em..."
Lời phía sau hắn không nói ra.
"Đêm qua em thế nào?" Sơ Tranh càng không hiểu thấu: "Không phải ngủ rất sớm sao?"
Cũng chưa tới rạng sáng, muộn sao?
Tịch Kính: "..."
Tịch Kính không nói, xoay đầu qua một bên, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Nửa đường Sơ Tranh xuống xe, dẫn hắn đi ăn bữa sáng, sau đó tiếp tục xuất phát.
-
"Cô ta ra khỏi thành phố rồi."
Trong căn phòng đi thuê nhỏ hẹp lờ mờ, Ngụy Dập nghe bên kia điện thoại báo cáo, thần sắc âm trầm nói: "Tiếp tục theo dõi cô ta."
Bên kia đáp một tiếng rồi cúp điện thoại.
Ngụy Dập buông điện thoại di động xuống, cầm lấy kính viễn vọng trên bàn, nhìn về phía đối diện.
Người ở bên kia vừa vặn chính là Cao Đằng.
Gần đây Cao Đằng chuyển ra khỏi trường học, dù sao anh ta có biến hóa lớn như vậy, còn ở trong trường học cũng không tiện.
Ngụy Dập nhìn thấy Cao Đằng đi ra ngoài, ném kính viễn vọng đi, khoác thêm chiếc áo khoác màu đen đi ra ngoài.
Ở giao lộ đụng vào Cao Đằng đang chờ đèn xanh đèn đỏ, hắn ta bất động thanh sắc theo sau.
【 Thời gian không nhiều lắm. 】
"Mẹ nó ta biết rồi." Ngụy Dập không kiên nhẫn: "Ngươi thúc giục ta thì làm được gì, vận khí của hắn chính là tốt như vậy, ta có cách nào đâu."
Tên tiểu tử Cao Đằng này lần nào vận khí cũng tốt quá mức, không thể giết chết anh ta được.
【 Ngươi mau chóng đi. 】
Ngụy Dập nhìn bóng dáng trước mặt, ánh mắt âm trầm ngoan lệ.
Hắn ta bị liệt là nhân viên đang lẩn trốn, hệ thống đã không thể tuyên bố nhiệm vụ, cho nên hắn ta chỉ có thể dựa vào cướp đoạt nhiệm vụ của những thương nhân thời không khác để duy trì thời gian.
Lúc ban đầu hắn ta muốn trực tiếp cướp đoạt hệ thống, như thế thì có thể duy trì càng lâu hơn.
Nhưng mà ai biết lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.
Ngụy Dập cách Cao Đằng không xa, có thể nghe thấy Cao Đằng đang gọi điện thoại cho ai đó.
"Anh chỉ muốn gặp em một lần cuối, anh chờ em ở nơi lần đầu tiên chúng ta hẹn hò." Cao Đằng có chút tức giận đề cao âm lượng: "Tình cảm nhiều năm như thế dù sao cũng phải có kết thúc chứ? Em yên tâm, anh chỉ muốn gặp lại em một lần, anh chờ em tới."
Cao Đằng nói xong cũng cúp điện thoại.
Ngụy Dập đã điều tra Cao Đằng, biết anh ta có bạn gái.
Nhưng trước đó không lâu bạn gái ngoại tình, tìm một phú nhị đại, Cao Đằng này mới trở thành mục tiêu nhiệm vụ.
Vừa rồi chắc là anh ta gọi điện thoại cho bạn gái cũ...
Tình cảm nhiều năm, thật sự không thể nói buông xuống là có thể buông xuống được.
Ngụy Dập lần nữa gọi điện thoại xác nhận Sơ Tranh đã dẫn tên tiểu bạch kiểm kia rời khỏi thành phố, hắn ta lặng yên không tiếng động đuổi theo Cao Đằng.