Editor: Yuuri: @Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Giờ lành đến —— "
Khê Nam bị người kéo ra ngoài, một mặt tuyệt vọng đi đến cổng viện của thiên k thổ phỉ, vải chặn miệng cậu đã được lấy đi.
Khê Nam cũng muốn la to, nhưng mà đây là trên núi, cậu la cũng không ai nghe thấy, còn không bằng giữ lại một chút khí lực.
Thiên kim thổ phỉ mặc áo cưới đỏ rực, được người đỡ ra.
Khê Nam xém chút nữa phun ra một ngụm máu.
Cậu đây là tạo nghiệt gì chứ!
Chẳng lẽ ngày hôm nay thật sự khó giữ được trong sạch sao?
"Tân lang quân, đừng bỏ qua giờ lành ~ "
Thấy Khê Nam bất động, người bên cạnh thúc giục, cũng đẩy cậu về phía tân nương bên kia, tân nương rất không khách khí túm lấy Khê Nam.
"Khê Nam ca ca, huynh không cần phải sợ, sau khi thành hôn chúng ta chính là người một nhà, ta sẽ không tổn thương huynh." Tân nương nhỏ giọng nói.
Toàn thân Khê Nam đều nổi đầy da gà.
Ngươi bây giờ chính là đang tổn thương ta đấy.
Khê Nam tự biết tình cảnh hiện tại, chỉ có thể khai thác chiến thuật quanh co: "Cô nương, ta và ngươi không có tình cảm, dưa hái xanh không ngọt, ngươi đã từng nghe qua chưa?"
"Dưa này cũng đã hái xuống rồi, cũng không thể trả lại mà? Còn trì hoãn nữa sẽ không tốt, cho nên ủy khuất Khê Nam ca ca rồi." Tân nương tử nói: "Khê Nam ca ca, ta là thật sự thích huynh, về sau sẽ tốt với huynh."
Khê Nam: "..."
Ai muốn ngươi tốt với ta chứ!
Tân nương tử đột nhiên lấy từ trong tay áo ra một vật, con ngươi Khê Nam bỗng nhiên co rụt lại.
"Hơn nữa ta lại không lừa Khê Nam ca ca nha, thứ này thật sự là ở chỗ ta, chỉ cần Khê Nam ca ca cùng ta bái đường xong, ta sẽ lập tức đưa cho Khê Nam ca ca."
Khê Nam: "..."
Khê Nam và thiên kim thổ phỉ bị vây chặt đi đến đại sảnh, thổ phỉ đầu lĩnh và người có địa vị trong ổ thổ phỉ đều ngồi, những người còn lại đứng ở phía sau vây xem, trên đại sảnh vô cùng náo nhiệt.
Người vừa đi đến, lập tức có không ít âm thanh ồn ào.
"Nhất bái thiên địa..."
Khê Nam bị đè ép cúi người.
"Nhị bái cao đường..."
"Phu thê giao..."
Người kia còn chưa hô xong, bên ngoài đột nhiên có một người xông vào: "Báo! Đương gia, bên ngoài có mấy người tới, nói là đến chúc mừng."
Đại sảnh đột nhiên an tĩnh lại.
Thổ phỉ đầu lĩnh nhíu mày hỏi: "Ai?"
Nghề này của ông ta có thể có bằng hữu gì, cái gì mà chúc mừng, nghe kiểu gì cũng thấy là là lý do bịa đặt.
"Chưa thấy bao giờ." Người bẩm báo lắc đầu.
"Bao nhiêu người?"
"Hơn mười người, còn có một cỗ xe ngựa, người trong xe ngựa không xuống... Nhưng xe ngựa kia nhìn qua rất xa hoa."
Con ngươi Khê Nam đột nhiên sáng lên.
Lâu chủ!!
Chắc chắn là lâu chủ!!!
"Sao bọn họ đi lên được?" Thổ phỉ đầu lĩnh đột nhiên kịp phản ứng: "Người dưới núi sao không bẩm báo?"
"..."
Đại sảnh lâm vào tĩnh mịch.
Huynh đệ tuần tra phía dưới không đi lên bẩm báo, chỉ có một khả năng, đều đã... Chết rồi.
Thổ phỉ đầu lĩnh đập bàn một cái, cầm búa lớn bên cạnh lên: "Đi xem sao!"
-
Một đám thổ phỉ khí thế hung hăng đi ra cửa vào sơn trại, hơn mười người bên kia được huấn luyện nghiêm chỉnh vây quanh xe ngựa.
Xe ngựa này cảm giác đầu tiên chính là đắt tiền.
Xe ngựa cũng không phải là loại phô trương hoa lệ, mà chính là cho người ta một loại cảm giác khiêm tốn nhưng xa hoa.
Không ít thổ phỉ con mắt cũng bắt đầu tỏa sáng.
Đây đều là tiền nha!
Ánh mắt thổ phỉ đầu lĩnh đảo qua đám người, dù sao cũng là cướp... Gia chủ đã từng gặp qua không ít cảnh tượng hoành tráng, lúc này trấn định nhấc cằm: "Chư vị không mời mà tới, không biết có chuyện gì?"
A Mộc tiến lên hai bước, ôm quyền làm cái lễ thường gặp trên Giang Hồ: "Nghe nói sơn trại có việc mừng, đặc biệt tới để chúc mừng."
"Chúc mừng?" Thổ phỉ đầu lĩnh cười lạnh: "Đang êm đẹp sao lại đến chúc mừng chúng ta?"
"Tân lang chính là Khê Nam công tử nhà chúng ta, ngài nói xem sao chúng ta lại tới chúc mừng đây." A Mộc ngoài cười nhưng trong không cười: "Đương gia ngay cả thân phận con rể của mình cũng không biết rõ ràng sao?"
Thổ phỉ bên kia lập tức có chút bạo động.
Thiên kim thổ phỉ nhặt về một tiểu bạch kiểm, bọn họ rất chướng mắt, nhưng thiên kim thổ phỉ thích, bọn họ cũng không tiện nói gì.
Hơn nữa bọn họ cũng làm không ít chuyện trắng trợn bắt ép nữ nhẫn.
Tiểu thư muốn cướp nam nhân này, tự nhiên cũng không thành vấn đề.
Mà bây giờ người bên kia tìm tới cửa... Nhìn qua còn không phải loại lương thiện gì.
"Các ngươi là ai?" Thổ phỉ đầu lĩnh coi như trấn định: "Huynh đệ dưới núi bị các ngươi làm gì
rồi?"
"Đương gia yên tâm, chúng ta là người nói đạo lý, sẽ không vô cớ..."
"Ngươi nói nhảm nhiều như vậy làm gì?" Rèm cửa của chiếc xe bị vây quanh kia đột nhiên bị người đẩy ra, người ở bên trong không nhịn được phân phó: "Cướp người về, đi đi."
Đám người nhìn về phía xe ngựa, tiểu cô nương ôm trong ngực một thiếu niên, thiếu niên tỉnh dậy, ôm thật chặt cổ cô nương kia, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, ánh mắt kia, giống như sẽ có người cướp người với hắn vậy.
A Mộc: "Lâu chủ, chúng ta không thể không lễ phép như vậy..."
Phong Mãn Lâu là danh môn chính phái giảng đạo lý giảng lễ phép.
"Ngươi lễ độ với một đám thổ phỉ làm gì." Sơ Tranh không kiên nhẫn: "Nhanh lên."
Luyên thuyên mãi làm gì.
Cố gắng làm người tốt! Không cần nói nhiều lời!
A Mộc: "..."
-
Ánh mắt thiên kim thổ phỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên trong ngực Sơ Tranh, đầy mắt đều là kinh diễm và si mê, ả bỗng nhiên bắt lấy cánh tay của thổ phỉ đầu lĩnh: "Cha, con muốn hắn!"
Thiên kim thổ phỉ chỉ tay về phía thiếu niên, hưng phấn và kích động.
Thiếu niên này so với Khê Nam còn đẹp hơn nhiều!!
Sơ Tranh vốn dự định buông rèm xuống, nghe thấy lời này của thiên kim thổ phỉ, lại dừng lại, nhìn về phía ả.
Thiên kim thổ phỉ một thân áo cưới đỏ rực, khăn tân nương xốc lên một nửa, lộ ra gương mặt của thiên kim thổ phỉ, không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng tính là tiểu gia bích ngọc.
Sơ Tranh trầm mặc.
Ánh mắt nhịn không được nhìn về phía thổ phỉ đầu lĩnh cao lớn thô kệch, vạm vỡ... Biết đâu nương tử của người ta đẹp thì sao.
Sơ Tranh cúi đầu nhìn thiếu niên mình đang ôm một chút, bỗng nhiên buông rèm xuống: "Cướp người về."
Bọn người A Mộc: "..."
Bọn họ rõ ràng là tới cứu người, vì sao lại giống như thổ phỉ đến cướp cô dâu thế này?
"Cha, con muốn người vừa nãy." Thiên kim thổ phỉ túm lấy thổ đầu lĩnh phỉ, kích động nói: "Con chưa từng nhìn thấy thiếu niên nào đẹp như thế, cha!!"
Thổ phỉ đầu lĩnh quét mắt nhìn bọn người A Mộc một vòng, bọn họ chỉ có mười mấy người, bên trong trại của bọn chúng lại có mấy chục người.
Cảm giác vượt hơn hẳn về nhân số, đáy lòng thổ phỉ đầu lĩnh trấn định hơn không ít.
"Câm miệng." Thổ phỉ đầu lĩnh quát lớn một tiếng: "Bắt bọn họ lại, thì ai mà không phải là của con?"
Thiên kim thổ phỉ nhìn chằm chằm rèm xe ngựa, giống như có thể xuyên thấu qua rèm nhìn thấy người bên trong, ả không ngừng thúc giục: "Vậy cha mau bắt bọn họ lại đi!"
A Mộc thở dài, nói với người bên cạnh: "Mau cứu Khê Nam công tử ra."
-
Thổ phỉ dù sao chỉ là mấy tên râu ria quê mùa, biết chút công phu mèo quào, bình thường không phải là cướp của thương nhân lạc đàn thì là của một vài người tay trói gà không chặt, đương nhiên uy phong.
Lúc này so sánh với những người chân chính tập võ của Phong Mãn Lâu, thì làm gì có phần thắng.
Cho dù bọn chúng có nhiều người...
Thổ phỉ đầu lĩnh có võ công tốt nhất, ngược lại có thể chống đỡ một chút.
Vốn cho là bọn chúng có nhiều người, những người này không đủ lực lượng, nhưng mà không nghĩ tới những người này đều là người luyện võ, bọn chúng căn bản không phải là đối thủ của người ta.
Khó trách bọn họ đi lên còn có thể thoải mái nhàn nhã mà chào hỏi...
Thế này chính là căn bản không để bọn chúng vào mắt.