Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Thân thể dù sao cũng không phải của chính cô, bị cảm cũng không có cách nào nào.
Sơ Tranh lật tìm trong phòng, không tìm được thuốc, đúng lúc quản gia tới gõ cửa, hỏi cô có cần dùng bữa sáng không.
Không ăn một bữa đói đến hoảng.
Huống chi cô còn không ăn hai bữa.
Thế là Sơ Tranh cất giọng nói: "Lát nữa tôi xuống."
-
Quản gia xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, trước bàn ăn đã có một người đàn ông ngồi, tờ báo ngăn chặn mặt của người đó.
Nhiệt độ trong phòng ổn định, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo hơi kéo lên, lộ ra đồng hồ trên cổ tay, nổi bật lên ngón tay khớp xương rõ ràng càng thêm thon dài xinh đẹp.
Quản gia nhanh chóng bày một bộ đồ ăn ở bên cạnh người đàn ông.
Người đàn ông khẽ lay động tờ báo, quản gia dường như đã hiểu ý, lập tức trả lời: "Tần tiểu thư nói muốn xuống dùng bữa sáng."
Khoảng thời gian này vị Tần tiểu thư này mặc dù ở đây, nhưng quan hệ với tiên sinh không được tốt lắm, trước đó thậm chí còn huyên náo đến không vui.
Tần tiểu thư càng chưa từng dùng bữa sáng trong biệt thự bao giờ.
Cô ấy hoàn toàn xem nơi này như khách sạn.
Quản gia đại khái cũng biết Tần gia bên kia đã làm gì đó, nếu như không phải Tần gia bên kia tác động, thì có lẽ vị Tần tiểu thư này căn bản sẽ không tới.
Cũng bởi vì như thế, quản gia ngược lại không cảm thấy Sơ Tranh giống như những người phụ nữ tâm tư không thuần đó.
Người đàn ông không rõ ý vị hừ một tiếng, đột nhiên chuyển động xe lăn: "Bữa sáng đưa tới phòng tôi."
Quản gia: "???"
Cho nên khi Sơ Tranh xuống, phòng ăn trống rỗng, bữa sáng đã dọn xong, Sơ Tranh cũng không khách khí, kéo cái ghế ra ngồi xuống ăn.
Biệt thự này làm nguyên chủ cảm thấy âm trầm cũng không phải không có đạo lý.
Nơi này trừ vị quản gia này, và vị hôn phu tiên kia sinh, thì không có những người sống khác.
Sơ Tranh vừa ăn vừa suy nghĩ xem làm sao để giải trừ hôn ước với vị hôn phu tiên sinh này... Chắc hẳn hắn cũng không nguyện ý ở bên nguyên chủ.
Nếu như là chuyện mà hai bên đều không thích, vậy thì chắc là dễ bàn.
"Tần tiểu thư, có cần sữa bò không?"
Giọng nói đột ngột vang lên dọa Sơ Tranh nhảy dựng lên.
Cô nắm lấy cái nĩa, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, Quản gia cung kính đứng ở bên đó, dáng vẻ như đang chờ phân phó.
Đi đường không có tiếng sao?!
Sơ Tranh không lộ ra bất kỳ tâm tình gì, chỉ bình tĩnh hỏi: "Có thuốc không?"
"Thân thể Tần tiểu thư có chỗ nào không thoải mái sao?" Gia chủ đã truyền lời, yêu cầu của vị Tần tiểu thư này chỉ cần ở trong phạm vi hợp lý, thì đều phải thỏa mãn, hơn nữa còn phải chăm sóc tốt cho cô, quản gia nghe nói Sơ Tranh cần thuốc, tự nhiên trở nên khẩn trương.
"Có chút cảm mạo." Sơ Tranh quay đầu tiếp tục ăn bữa sáng: "Tìm cho tôi chút thuốc."
Sơ Tranh chỉ bảo quản gia tìm thuốc, ai biết quản gia tìm cả bác sĩ gia đình tới.
Sơ Tranh: "..."
Đến cũng đã đến...
Sơ Tranh chỉ có thể ngồi trên ghế sofa để bác sĩ gia đình kiểm tra.
"Tần tiểu thư chỉ bị lạnh nên cảm mạo, không nghiêm trọng lắm, tôi kê cho ngài chút thuốc, ngài uống mấy liều là sẽ khỏe lên thôi."
Bác sĩ gia đình vô cùng tận tụy nói.
"Ừ."
Sơ Tranh đột nhiên cảm giác được một đạo ánh mắt, cô theo bản năng nhìn về phía cầu thang bên kia, từ phòng khách có thể trông thấy cầu thang xoắn ốc thông lên tầng hai.
Nhưng mà bên kia cũng không có người.
Bác sĩ gia đình căn dặn Sơ Tranh hai câu, cáo từ rời đi.
Quản gia vẻ mặt nghiêm túc nói với Sơ Tranh: "Tần tiểu thư, gần đây thời tiết khá lạnh, ngài nên chú ý đến thân thể."
"Biết rồi." Sơ Tranh lại nhìn lên tầng hai một chút, hỏi quản gia: "Tiên sinh nhà ông ở nhà à?"
"Vâng." Quản gia gật đầu.
"Tôi muốn gặp hắn bàn chút chuyện."
Quản gia vốn muốn nói Sơ Tranh tự đi lên, nhưng nghĩ đến trước đó tiên sinh đã phân phó, không cho phép cô tùy tiện đi loạn, cho nên ông tự thân lên đi gõ cửa hỏi.
Kết quả nhận được đáp án là không gặp.
Sơ Tranh: "..."
Ha!
Bàn với mi chuyện giải trừ hôn ước mi còn không vui!!
Sơ Tranh ngược lại là muốn trực tiếp đi lên, nhưng người của đoàn làm phim gọi điện thoại cho cô, hỏi cô rốt cuộc lúc nào mới đến đoàn làm phim, bây giờ chỉ còn chờ cô để quay thôi.
Sơ Tranh không muốn đi lắm, nhưng ngẫm lại Thẩm Thanh Mạn giày vò nguyên chủ như vậy, hôm qua còn hại cô ngâm nước lạnh, có thù không báo không phải là quân tử!
Cho nên Sơ Tranh tạm thời đè xuống chuyện giải trừ
hôn ước, đi đến đoàn làm phim trước.
Hôm nay là phân cảnh cuối cùng của nguyên chủ, quay xong là đóng máy.
Bởi vì cô đến trễ, đạo diễn đã bắt đầu quay một cảnh khác.
"Đây là ai vậy?"
Sơ Tranh vừa đến, không ít người đều ngơ ngạc.
Hình như trong đoàn làm phim của bọn họ không có người như vậy mà?
Đẹp như vậy, nếu ở trong đoàn làm phim của bọn họ, thì chắc chắn sẽ không có khả năng không nhớ được.
Đột nhiên có một người xa lạ tiến vào, tự nhiên có người đi qua hỏi thăm vì an toàn: "Cô là?"
Xét thấy dáng dấp Sơ Tranh rất đẹp, thái độ của người kia còn rất tốt.
"Tần Sơ Tranh."
"A?"
Tần Sơ Tranh là ai?
Sơ Tranh nói ra tên vai diễn của mình, người kia nhất thời có vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Cô gái này lừa mình chơi à?
Nhìn kiểu gì cũng không thấy giống cùng là một người mà.
Sơ Tranh móc thẻ công tác ở trên người ra đưa tới, người kia lật đi lật lại xác nhận hơn nửa ngày, lúc này mới tin tưởng câu chuyện huyền huyễn này.
"Ai thế?" Người hỏi đi vào, liền bị người khác lôi kéo hỏi.
"Tần Sơ Tranh."
"???"
Mọi người cũng không hiểu ra sao giống hắn ta vừa rồi, sau khi nghe người kia nói cô diễn vai nào, lại là vẻ mặt khiếp sợ và không thể tin.
"Nói đùa gì thế? Trước đó cô ta có đẹp thế này đâu?"
"Đây là đi phẫu thuật thẩm mĩ à?"
"Một đêm sao có thể phẫu thuật thành thế này được, cô có não không thế."
"Thế chính là nói trước đó cô ta đã như vậy rồi? Mẹ nó! Giá trị nhan sắc này mà chạy đi làm diễn viên quần chúng cái gì chứ? Dù thế nào cũng phải làm nữ hai chứ?"
Sơ Tranh xem như không thấy mấy ánh mắt dò xét này, trực tiếp đi đến chỗ thợ trang điểm.
Thợ trang điểm đã nghe thấy bát quái, thấy tướng mạo này của Sơ Tranh, cũng là một trận kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần.
Có xinh đẹp thế nào thì cũng đóng vai phụ mà thôi.
Hơn nữa còn đắc tội với Thẩm Thanh Mạn.
Với tính tình kia của Thẩm Thanh Mạn, có thể bỏ qua cho cô à?
Trong vòng tròn này, người có dung mạo xinh đẹp rất nhiều...
Nghĩ như vậy, thợ trang điểm liền mặc kệ cô: "Tôi rất bận, cô tự trang điểm đi."
Sơ Tranh trực tiếp ngồi xuống, cũng bất động: "Lát nữa đạo diễn gọi tôi tới, tôi cứ như vậy đi qua, nếu ông ta hỏi tôi vì sao không trang điểm, tôi sẽ nói cô không trang điểm cho tôi, cuối cùng người bị trừ tiền lương cũng không phải tôi."
Cô gái nói mấy câu đó đến cực kỳ bình tĩnh, sắc mặt thợ trang điểm lại hơi khó coi.
"Nhưng mà, nếu cô trang điểm cho tôi..." Sơ Tranh liếc xéo cô ta một cái: "Số tiền này đều là của cô."
Sơ Tranh rút tay từ trong túi ra, đặt một chồng tiền ở trên bàn trang điểm.
Bên này dựa vào tường, trừ thợ trang điểm thì cũng không ai nhìn thấy.
Vẻ mặt của thợ trang điểm đổi tới đổi lui, cuối cùng chỉ còn lại tham lam, trên mặt cũng mang ý cười: "Tôi lập tức trang điểm cho cô đây."
Ai lại không muốn tiền cơ chứ.
Sơ Tranh lại lấy ra một chồng, hờ hững phân phó: "Tìm người, mua cho tôi ly đồ uống nóng tới đây."
Thợ trang điểm: "..." Tôi đi ngay!
Nhưng vì sao cô lại nhét đầy tiền mặt trên người thế hả?
Thợ trang điểm đương nhiên không thể đi, dù sao cô ta còn phải trang điểm cho Sơ Tranh, cho nên cô ta tìm một người chị em bình thường có quan hệ tốt với mình giúp Sơ Tranh đi mua.
Khi Sơ Tranh đi qua, còn không có ai phản ứng.
Kết quả bọn họ chỉ nhìn đạo diễn rống lên hai câu, chuyển mắt qua, Sơ Tranh bên kia đã có hai người vây quanh.
Thợ trang điểm chẳng những tri kỷ hỏi có thích thế này không, có thích hợp hay không, mà bên cạnh còn có người hầu hạ cô uống nước và đưa túi sưởi cho cô.
Đám người: "???"
Hai người là nhan cẩu sao?!
Thợ trang điểm và một người phụ nữ khác biểu thị bọn họ không phải, bọn họ chỉ là thấy tiền sáng mắt mà thôi.
***
Halo, chào mừng đến với quyển 10 ~