Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Cố Ngự nhìn bình luận kia, lạnh a một tiếng, hắn sẽ không tha thứ đâu!
"Cố tổng, đã chuẩn bị kỹ càng rồi, tùy thời có thể xuất phát." Trợ lý gõ cửa tiến vào, nhắc nhở Cố Ngự có thể xuất phát.
Cố Ngự tắt điện thoại di động, ngón tay sờ đến kim cương trên thành ghế, đầu ngón tay cọ xát mấy lần, chậm chạp đứng dậy: "Đi thôi."
Ngày hôm nay hắn có một cuộc đàm phán rất quan trọng.
Nếu như đàm phán thành công, sẽ làm cho cả tập đoàn nâng cao một bước.
Ong ong ong ——
Cố Ngự nhìn điện thoại một chút, nhíu mày: "Sao thế?"
"Sơ Tranh có ở chỗ cậu không?" Giọng nói sốt ruột của người đại diện truyền tới.
"Không có."
"Vậy cô ấy đi đâu rồi!" Người đại diện ở bên kia phát điên: "Bên này hoạt động sắp bắt đầu đến nơi rồi, cô ấy lại không thấy đâu!"
"Anh trông coi người mà còn chạy đến hỏi tôi à?" Trông coi người cũng không trông cho tốt, cần anh ta làm gì!
"..."
Cô ấy không có việc gì cứ thích chạy đến chỗ cậu, trách tôi à?
Cố Ngự cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Sơ Tranh.
Nhưng người nghe cũng không phải là Sơ Tranh, giọng nói này... Là quản gia của nhà cũ.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân đang uống trà với lão phu nhân, ngài có chuyện gì không?"
Mi tâm Cố Ngự cuồng loạn: "Sao cô ấy lại đến nhà cũ rồi?"
Quản gia: "Thiếu phu nhân nghe nói lão phu nhân thích tranh, cho nên mang mấy bức tranh tới."
"Chú bảo cô ấy nghe máy đi."
Quản gia bên kia đi gọi Sơ Tranh, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn là quản gia trả lời, nói cô không rảnh không nhận.
Cố Ngự: "..."
Đồ hỗn trướng!
Cố Ngự tức giận cúp điện thoại, gọi điện thoại cho người đại diện, bảo anh ta tự giải quyết, ngày hôm nay Sơ Tranh không đến đâu.
Người đại diện: "..."
Thế này bảo anh ta xử lý kiểu gì!!
Cố Ngự cũng mặc kệ anh ta giải quyết thế nào, thân là người đại diện, chút chuyện này cũng làm không được, vậy cũng chỉ đành thay người thôi.
-
Nhà cũ.
Cố lão phu nhân xem xong tranh Sơ Tranh mang đến cho bà, tâm tình rất tốt, lôi kéo Sơ Tranh nói không ít lời.
"Phu nhân, hôm nay ngài hẹn mấy người Lý phu nhân, còn đi không?" Quản gia tới hỏi thăm Cố lão phu nhân.
"Ôi, xem tôi này, quên mất cả việc này." Cố lão phu nhân vội vàng nói: "Tiểu Sơ đi cùng bà nội nhé."
Sơ Tranh không từ chối, đi theo Cố lão phu nhân lên xe.
"Bà bây giờ nha, không yên lòng nhất chính là tên tiểu tử thối Cố Ngự kia. Tính tình xấu muốn chết, còn không chịu nghe lời, về sau phải vất vả nhờ cháu chăm sóc nó rồi."
"Nên như thế mà."
Thẻ người tốt của mình mình chăm sóc!
Ta có thể!
"Gần đây Cố Ngự có ức hiếp cháu không?"
"Không có." Hắn dám!
"Nếu nó dám ức hiếp cháu, cháu cứ nói với bà nội, bà nội giúp cháu giáo huấn nó."
Cố hiếu thuận ở trước mặt Cố lão phu nhân hoàn toàn không có quyền phản kháng.
"Dạ."
Lão phu nhân lại nghĩ tới một chuyện rất quan trọng: "Đúng rồi. Hôn lễ của hai đứa định lúc nào cử hành?"
"..." Chuyện này có chút khó, bây giờ Cố Ngự còn đang suy nghĩ chuyện ly hôn với cô kia kìa: "Chờ một thời gian nữa đi."
Cố lão phu nhân: "Phải tranh thủ thời gian đi, bà nội còn muốn ôm cháu trai nữa... Cháu gái cũng được."
Sơ Tranh: "..."
Chuyện này chỉ sợ có chút khó khăn, giá trị quan chủ chốt của xã hội chủ nghĩa không cho phép, ta đi đâu tìm ra cháu trai cho bà ấy đây!
Ta cũng không làm được mà!
Tại sao lại muốn làm khó một nhóc đáng thương như ta chứ.
Ngay khi Sơ Tranh nói chuyện với Cố lão phu nhân, đằng sau có một chiếc xe chậm rãi theo sau, không gần không xa bám theo ở phía sau.
Mười mấy phút sau, chiếc xe kia đột nhiên gia tốc, đâm về phía chiếc xe của bọn họ.
Rầm ——
Tiếng va chạm to lớn vang lên.
Ngay sau đó là tiếng phanh xe khẩn cấp, tiếng còi bén nhọn và tiếng người ầm ĩ.
Xe bị đụng không bị tổn thương bao nhiêu, chỉ là bị lệch hướng đến dải cây xanh bên cạnh, nhưng chiếc xe đụng kia thì thảm rồi, toàn bộ xe đều lật.
Trong xe, Cố lão phu nhân không bị thương tổn gì, chỉ là bị một chút kinh hãi.
"Bà nội không sao chứ?"
"Không... Không sao." Cố
lão phu nhân vội nhìn cô: "Cháu không sao chứ?"
"Không sao." Sơ Tranh mở cửa xe ra xuống dưới: "Cháu xuống xem một chút."
Chuyện ngày hôm nay, chính là đầu dây dẫn nổ dẫn đến Cố Ngự hắc hóa trong kịch bản.
Ngày hôm nay cô cũng có thể làm cho Cố lão phu nhân không ra khỏi nhà, nhưng như thế thì đối phương lại không ngừng tìm cơ hội, càng thậm chí hơn là sẽ trực tiếp xuống tay với Cố Ngự.
Cho nên cách tốt nhất là bắt được người, giải quyết luôn trong một lần duy nhất.
-
Khi Cố Ngự nhận được tin tức, thì đàm phán đã kết thúc, Cố Ngự đuổi tới cục cảnh sát, Sơ Tranh và Cố lão phu nhân ngồi ở trong phòng riêng.
"Bà nội." Cố Ngự khẩn trương đi vào: "Bà không sao chứ?"
"Ôi, không sao không sao. Mau đi xem vợ cháu đi." Cố lão phu nhân có gió to mưa lớn gì mà chưa từng thấy đâu, sau khi kinh hãi lúc đầu qua đi, rất nhanh liền trấn định lại.
Cố Ngự nhìn về phía người bên cạnh, người sau trấn định uống nước, không có chút dáng vẻ bị kinh sợ nào.
Cố Ngự đi qua, đứng ở trước mặt cô, một hồi lâu sau mới cứng ngắc nghẹn ra một câu: "Muốn ôm một cái không?"
Sơ Tranh ngẩng đầu, trong ánh mắt không được tự nhiên của Cố Ngự, gật đầu: "Muốn."
Cho ôm ngu sao mà không ôm!!
Cố Ngự: "..."
Cố Ngự ôm cô một cái, vốn định ôm một chút rồi buông ra, ai biết Sơ Tranh lại giơ tay ôm lấy hắn.
"Được rồi, buông ra." Cố Ngự thấp giọng nói.
"Một phút." Nhiều hơn một giây ta cũng không cần!
"..." Cố Ngự cắn răng: "Bà nội còn ở đây!"
"Bà không ở bà không ở." Cố lão phu nhân thính tai, nghe thấy được, lập tức nói: "Hai đứa xem bà như không tồn tại là được rồi."
Cố Ngự: "..."
Bà ruột sao?!!
Một phút sau, Sơ Tranh buông Cố Ngự ra, Cố Ngự trực tiếp đứng cách Sơ Tranh xa một mét: "Xảy ra chuyện gì, sao lại xảy ra tai nạn xe cộ?"
"Chiếc xe phía sau đột nhiên xông lên, hình như là uống say." Cố lão phu nhân nói: "Cố Ngự à, cháu đừng uống rượu nhé, cháu xem, nếu như cháu chết rồi, vợ cháu sẽ là của người khác đấy."
Cố Ngự: "???"
Cô ấy dám!
Phi, bây giờ là lúc nói chuyện này sao?
Cố Ngự không biết Cố lão phu nhân sẽ còn nói ra được chuyện gì nữa, nhanh chóng lấy lý do đi hỏi tình huống cụ thể, chạy ra ngoài.
Chuyện đã xảy ra cũng không phức tạp, người kia say rượu lái xe gây ra tai nạn.
Tình huống hiện trường cũng khá là quái dị, xe bị đụng hoàn hảo không chút tổn hại, xe của người gây ra tai nạn ngược lại lại bị lật.
Chỉ có thể nói là vận khí của bọn họ quá tốt rồi.
Cố Ngự: "..."
Thật sự là vận khí tốt sao?
Luôn cảm thấy kỳ quái ở chỗ nào đó.
Đi xong quá trình, là có thể rời đi.
Xảy ra chuyện như vậy, cuộc hẹn của Cố lão phu nhân chắc chắn không đi được nữa, Sơ Tranh và Cố Ngự cùng đưa Cố lão phu nhân về.
Từ nhà cũ đi ra, Sơ Tranh tìm ra giấy bút trên xe, vù vù viết mấy chữ đưa cho Cố Ngự.
"Đây là cái gì?"
Sơ Tranh ra hiệu hắn tự xem.
Cố Ngự: "..."
Cố Ngự nhận lấy, trên giấy chỉ có một cái tên.
"Anh sẽ không cảm thấy chuyện xảy ra hôm nay chỉ là ngoài ý muốn chứ. Điều tra người này, anh sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn."
Cố Ngự nhíu mày: "Em... Làm sao biết?"
Sơ Tranh liếc mắt: "Làm sao em biết không quan trọng. Anh chỉ cần nhớ kỹ, em sẽ không hại anh, vĩnh viễn sẽ không."
Cố Ngự: "..."
Cố Ngự xiết chặt tờ giấy trong tay, một hồi lâu sau mới nói: "Chuyện ngày hôm nay cảm ơn."
Sơ Tranh rất không khách khí đáp: "Ừ." Có chút thành ý thì tốt hơn.