Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Giọng nói kia lại kêu thêm mấy tiếng, cuối cùng yên tĩnh lại.
Thiếu niên giật tai nghe xuống, vểnh tai lên nghe ngóng, khóe miệng kéo ra một tia cười lạnh, sau đó lại nhét tai nghe trở về, tiếp tục viết đề.
Sơ Tranh lấy giấy từ trong ngăn kéo ra, viết một câu lên trên đó, rồi đặt ở chính giữa.
Thiếu niên làm bài tập tiếp tục viết bài, giấy để lên bàn không có bất kỳ biến hóa nào.
Chẳng lẽ phải chờ đến rạng sáng?
Sơ Tranh nhàm chán nhìn đủ kiểu, vốn cho rằng nửa tiếng sau hình ảnh sẽ biến mất, nhưng không ngờ nó vẫn duy trì đến rạng sáng cũng không biến mất.
Thiếu niên cũng không đi ăn cơm, sau khi giải không ít bài, ôm điện thoại trả lời chút tin nhắn, sau đó liền đọc sách ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc thiếu niên đứng dậy, kéo cái ghế ra, ném mình lên trên giường, đèn trong gian phòng tắt đi, chỉ còn lại một vùng tăm tối.
Trong gương vẫn luôn hiện ra bên kia, cũng không biến mất.
Sơ Tranh không có ý định đi ngủ, an vị ở bên bàn giết thời gian.
2 giờ sáng...
Giấy trước mặt Sơ Tranh biến mất, Sơ Tranh có thể trông thấy, tờ giấy kia xuất hiện ở trong gương.
-
Năm 2019.
Trình Mộ tắt đồng hồ báo thức, trùm chăn ngủ tiếp.
Khoảng tầm nửa tiếng sau, Trình Mộ ngồi dậy, vò vò mái tóc rối bời.
Ngày hôm nay nghỉ không cần đi học, nhưng hắn cũng không muốn ở trong nhà, ba người kia mới giống một nhà ba người, hắn càng giống như một kẻ dư thừa hơn.
Trình Mộ ngồi một lát, đứng lên vào phòng vệ sinh thu thập một phen, sau khi ra ngoài, hắn kéo cái ghế ra ngồi xuống, ánh mắt rũ xuống đã nhìn thấy tờ giấy đặt trong trang trong sách.
—— Nhớ ăn cơm, tôi sẽ nhìn cậu.
Kiểu chữ đoan chính, giống như bản mẫu tiêu chuẩn được in ra.
Nhưng bút tích này, rõ ràng là viết tay.
Trình Mộ nhìn quanh hai bên, lại cấp tốc kiểm tra cửa sổ.
Khoảng thời gian gần đây, đồ vật của hắn luôn luôn biến mất một cách khó hiểu, lại khó hiểu xuất hiện.
Còn có một chút đồ vật căn bản không phải của hắn xuất hiện ở đây.
Lúc ban đầu hắn tưởng rằng có người cố ý bỏ vào, nhưng lần nào hắn cũng khóa chặt cửa lẫn cửa sổ, lại không tìm được bất cứ vết tích có kẻ lẻn vào nào.
Giám sát... Đúng, lần trước hắn từng lắp giám sát.
Trình Mộ lập tức ấn ấn điện thoại, mở xem giám sát.
Khi hắn trông thấy tờ giấy kia trống rỗng xuất hiện, vẻ mặt cứng ngắc trong nháy mắt.
Giám sát bị người động vào rồi?
Trình Mộ xem đi xem lại nhiều lần, không phát hiện chỗ nào dị thường, thời gian đều ăn khớp.
Giám sát không có vấn đề?
Trình Mộ nhìn chằm chằm tờ giấy trên mặt bàn, chau mày.
"Anh, anh dậy rồi sao?"
Trình Mộ đột nhiên nhìn về phía cửa phòng, vẻ không kiên nhẫn trong đôi mắt thiếu niên làm cách nào cũng không che giấu được.
Hắn không thích người phụ nữ kia, cũng không thích đứa con trai mà người phụ nữ kia mang đến.
Cái nhà này càng ngày càng làm hắn ngạt thở.
"Anh, chú bảo hôm nay chúng ta ra ngoài ăn cơm, bảo anh chuẩn bị một chút." Người bên ngoài tiếp tục nói.
Đổi thành bình thường, Trình Mộ đã sớm phát cáu lên rồi.
Vậy mà hôm nay hắn chỉ ngồi yên lặng, không trả lời, cũng không rời đi.
Chờ người bên ngoài đi rồi, ánh mắt Trình Mộ tiếp tục nhìn về phía tờ giấy kia.
Trong lúc đó người cha rất ít khi gặp được của hắn từng đi lên một lần, bảo hắn đi ra ngoài, Trình Mộ từ chối, sau một trận giương cung bạt kiếm ầm ĩ với cha Trình, cha Trình mang theo bọn họ ra khỏi nhà.
Nhưng Trình Mộ không nghĩ tới đứa em trai tiện nghi kia sẽ trở về.
"Anh."
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, trông thấy gương mặt làm hắn phản cảm kia, vẻ mặt Trình Mộ rất là khó coi: "Ai cho cậu vào!"
Em trai tiện nghi —— Khúc Ngạn trực tiếp đi vào trong phòng: "Em lo lắng cho anh, sau khi anh về, mãi mà không thấy ra ngoài, anh không ăn gì sẽ đói đấy."
Dáng vẻ của Khúc Ngạn không tệ, chỉ là so với Trình Mộ mà nói, thì vẫn có chút chênh lệch.
"Ra ngoài!"
Trình Mộ ghét đứa em trai tiện nghi này.
Không chỉ là vì cậu ta đột nhiên xuất hiện ở cái nhà này, mà càng nhiều hơn chính là ánh mắt cậu ta nhìn mình, làm hắn cực kỳ không thoải mái.
Khúc Ngạn không những không ra ngoài, ngược lại còn trực tiếp đi đến, chỉ đứng cách Trình Mộ chừng một mét.
"Anh, chúng ta không thể yên bình sống chung sao?" Giọng điệu Khúc Ngạn bất đắc dĩ, khuyên nhủ: "Chú hi vọng chúng ta có thể trở thành anh em tốt, em cũng hi vọng có thể yên bình sống chung với anh..."
"Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi." Trình Mộ chỉ vào cửa, giọng điệu lạnh lùng: "Cút ra ngoài!"
Khúc Ngạn không nói chuyện, ánh mắt đột nhiên rơi trên mặt bàn sau lưng Trình Mộ, tờ giấy kia cứ như
vậy bày ra ở đó.
Khúc Ngạn có thể thấy rõ nội dung phía trên.
—— Nhớ ăn cơm, tôi sẽ nhìn cậu.
Đây là ai viết cho hắn?
Đáy mắt Khúc Ngạn hiện lên một tia ám trầm, thoáng qua liền mất, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ: "Anh nhớ ăn cơm, đừng để bị đói."
Nói xong Khúc Ngạn quay người rời đi.
Trình Mộ đi qua đóng cửa lại, khóa trái.
Làm xong những chuyện này, Trình Mộ bực bội đá một cước vào ngăn tủ bên cạnh, đồ vật trong hộc tủ rơi trên mặt đất, vỡ nát đầy đất.
Trình Mộ trở lại trước bàn, nhìn qua người như con thú bị cầm tù trong gương, khuôn mặt không nhìn ra cái gì, nhưng linh hồn lại dữ tợn.
Hai tay Trình Mộ chống lên mặt bàn, một ngày nào đó... Hắn sẽ mất khống chế.
Đáy lòng của hắn có một giọng nói như vậy, đang không ngừng cắn nuốt hắn, nhưng hắn không muốn mất khống chế, hắn chỉ muốn làm một người bình thường.
Trình Mộ hít sâu một hơi, nhưng vào lúc này, ánh mắt Trình Mộ liếc qua thoáng thấy trên gương có chữ viết hiện ra.
Trình Mộ giật mình, lui về phía sau, cái ghế bị đụng đổ xuống đất.
—— Đừng để ý tới tên ngu xuẩn kia.
Hô hấp Trình Mộ của đều ngưng trệ, phía sau lưng rét run từng đợt.
Quỷ phá?
Ma quỷ giữa ban ngày?
Trên gương tiếp tục hiện ra chữ viết, Trình Mộ có thể trông thấy nét chữ nhất bút nhất hoạ viết ra, phi thường chậm chạp, nhưng mỗi một nét bút đều viết đoan chính, tựa như... Tờ giấy xuất hiện một cách khó hiểu kia vậy.
—— Đừng sợ, tôi là người.
"Người?" Trình Mộ nhìn câu nói vừa mới xuất hiện kia, sau kinh hãi lúc ban đầu, cấp tốc khôi phục tỉnh táo: "Cậu là ai? Giả thần giả quỷ làm gì? Cậu ở chỗ nào?"
—— 2029
2029? Có ý gì?
Trong phòng an tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình, tiếng mạch đập nhảy lên...
Trình Mộ là kẻ vô thần, hắn không tin quỷ phá gì đó.
Bây giờ hắn càng nghiêng về có người chỉnh hắn hơn.
Mà mục tiêu của sự hoài nghi này, đúng là đứa em trai tiện nghi của hắn - Khúc Ngạn.
Nghĩ thông suốt điểm này, Trình Mộ liền khôi phục trấn định, ánh mắt nhìn trừng trừng tấm gương: "Cậu không phải là người sao? Tại sao không nói chuyện?"
—— Tôi ở tương lai.
—— Tôi sẽ không hại cậu.
—— Cậu phải tin tưởng tôi.
Tương lai?
Tại sao không nói mình đến từ ngoài hành tinh luôn đi?
Trình Mộ híp mắt: "Được thôi, vậy cậu nói cho tôi biết, dãy số trúng thưởng của kỳ xổ số tiếp theo là bao nhiêu đi."
——...
Trình Mộ cười lạnh một tiếng, túm lấy đồ trên bàn chà chà lên gương, vốn cho rằng sẽ lau đi được, kết quả những chữ kia không bị lau đi chút nào.
Trình Mộ: "..."
Công nghệ cao làm ra sao?
Hình chiếu tầm xa?
Trình Mộ nhìn ra phía sau, đằng sau không có thứ gì cả.
—— Chữ là tôi viết, chỉ có bên tôi có thể xóa, hai giờ sáng hôm nay, tôi sẽ cho cậu xem chứng cứ.
Câu nói này hiện ra vài giây, sau đó chữ trên mặt kính đều bị lau sạch.
Sau đó mặc kệ Trình Mộ nói gì, đều không có bất cứ động tĩnh gì nữa.
Trình Mộ che trán, là hắn xuất hiện ảo giác sao?
*
Tiểu tiên nữ: Trời mưa thì phải làm gì đây?
Tiểu thiên sứ: Đi ngủ
Tiểu tiên nữ: Sai!
Tiểu thiên sứ:... Ném vé tháng đúng không? Không có, tạm biệt!
Tiểu tiên nữ: Oa (? í_ì?)
Tiểu thiên sứ:... Ném ném ném ném!!