Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Diễn kịch phải diễn nguyên bộ, Trình Mộ chỉ có thể kiên trì diễn tiếp.
Sơ Tranh ngồi ở đó đến tối, khi Trình Mộ lần nữa lên tiếng, cô mới cầm bút viết chữ... Hình như không phải bút?
Son môi Trình Mộ vẫn biết.
Cô vẫn luôn dùng son môi viết?
Đây là có tiền không có chỗ tiêu sao?
—— Bị thương nghiêm trọng không?
"Không nghiêm trọng, hai ngày nữa là tốt rồi." Trình Mộ dừng một chút, ánh mắt cố ý rơi vào bên cạnh Sơ Tranh: "Khi tôi xuất viện, trông thấy Khúc Ngạn..."
Sơ Tranh nghe thấy cái tên Khúc Ngạn này, vẻ mặt có chút âm trầm.
Khúc Ngạn nên thấy may mắn vì cậu ta sống ở mười năm trước.
Trình Mộ liếc mắt qua liếc cô một cái: "Trước đó có phải cô biết cái gì rồi không?" Cho nên mới nghĩ cách truyền tin cho hắn.
—— Ừ.
Sơ Tranh rất bình thản đáp một tiếng, không có ý định nhiều lời.
——Tôi bảo cậu tìm người theo dõi Khúc Ngạn, vì sao cậu không nhận được tin tức?
"Tôi không liên lạc được với bên kia." Trình Mộ nói: "Có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó."
Sơ Tranh tương đối hiểu rõ hơn.
—— Vì sao cậu không nghĩ, có lẽ người ta ôm tiền của cậu chạy rồi?"
"..."
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cũng có khả năng.
Người ta ở trong nước, người nước ngoài làm những gì, hắn căn bản không rõ ràng.
Trình Mộ lập tức nói sang chuyện khác: "Cô gửi tin nhắn cho tôi bằng cách nào?" Bởi vì không xác định người gửi tin nhắn cho mình là ai, Trình Mộ cũng không tùy tiện liên hệ, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
—— Bảo người giúp.
Sơ Tranh đột nhiên nghĩ đến bản thân còn có chuyện phải làm
—— Tôi đi ra ngoài một chuyến, cậu ở yên trong nhà, tốt nhất thuê thêm hai vệ sĩ.
Trình Mộ hơi kinh ngạc: "Bảo ai..."
Trình Mộ nhìn người trong gương nói đi là đi, ngay cả ánh mắt cũng không lưu lại cho hắn, khóe miệng khẽ co giật.
Năm phút sau tấm gương trở về hình dáng ban đầu.
Trình Mộ: "..."
Trình Mộ ấn mở giám sát xem lại, trong giám sát, trong tấm gương vẫn luôn là gian phòng của hắn, cũng không ghi lại thứ gì khác.
Bây giờ có thể trông thấy bên đối diện, cuối cùng Trình Mộ cũng có thể thả lỏng hơn một ít.
Hắn chống vào xe lăn đứng lên, thử đi lại trong phòng.
Thương thế của hắn không nghiêm trọng lắm, hoàn toàn có thể tự mình đi, ngồi xe lăn hoàn toàn là do một mình cha Trình chủ trương, hắn căn bản không muốn.
Trình Mộ đi hai vòng, ném mình lên giường, ánh mắt không có gì tiêu cự nhìn lên trần nhà.
Người kia...
Có chút khác so với trong tưởng tượng của mình, nhưng không biết vì sao, khi trông thấy cô, cũng không cảm thấy lạ lẫm.
Có lẽ là vì khoảng thời gian này cô vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Trình Mộ nghĩ như vậy, không biết ngủ thiếp đi lúc nào.
Chờ hắn tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối, Trình Mộ giơ tay mở đèn lên, ngước mắt phát hiện bên kia tấm gương cũng sáng đèn.
Trình Mộ biết đứng ở nơi khác trong phòng cũng có thể trông thấy tấm gương, cho nên hắn chỉ nhìn một chút liền thu tầm mắt lại.
Trình Mộ đi đến toilet một chuyến, trở về liền phát hiện Sơ Tranh đã ngồi ở trước bàn, đang vẽ gì đó.
Từ phương hướng của Trình Mộ, chỉ có thể nhìn thấy trước mặt cô trải ra một tờ giấy, những cái khác đều không thấy rõ.
Cô gái an tĩnh ngồi ở bên kia, bút vẽ trên giấy vang lên tiếng soạt soạt, rõ ràng truyền tới.
Dường như Trình Mộ nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt biến hóa, không đứng ở chỗ đó nữa, mà mau chóng đi ra ngoài.
Quả nhiên hắn vừa tạo ra một chút động tĩnh, cô gái liền ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó lại tiếp tục rũ mắt xuống.
Trình Mộ giả bộ như bình thường đi đến bên bàn, lần này có thể thấy rõ thứ cô vẽ.
Là một bộ nam trang, vừa phác hoạ ra hình dáng đại khái.
Trình Mộ cầm bút trên bàn gõ gõ tấm gương: "Cô ở đó không?"
Sơ Tranh không để ý tới, động tác hạ bút cũng không dừng lại.
Trình Mộ: "..."
Thiết lập bây giờ của hắn là không nhìn thấy, cho nên cũng không biết cô có ở đó không, cô không để ý tới mình cũng không có cách nào.
"..."
Tự đào hố cho mình.
Sơ Tranh chậm rãi vẽ xong, tiện tay ném qua một bên, sau đó rút một thỏi son ra viết chữ.
—— Thi thế nào?
Trình Mộ giống như phát hiện ra có chữ viết, chờ Sơ Tranh viết xong mới trả lời: "Tạm được."
—— Chuẩn bị đi đâu học?
"Cô cảm thấy thế nào?"
—— Cậu thích là tốt rồi.
Trình Mộ âm thầm quan sát thần sắc Sơ Tranh, khi cô viết xuống câu nói này, không có bất kỳ biểu cảm gì.
Nếu như hắn không nhìn thấy đối phương,
có lẽ sẽ nghĩ, khi cô viết xuống câu nói này, có phải là mang theo ý cười, có phải...
Nhưng bây giờ, gương mặt cô không chút biểu tình, tựa như chỉ trả lời cho hoàn thành nhiệm vụ, làm đáy lòng Trình Mộ có chút mất mát.
Hắn cũng không biết mình mất mát cái gì.
Hắn nghe thấy giọng nói của mình: "Nếu tôi đến thành phố khác học, thì không thể về nhà nữa."
Người đối diện một tay chống cằm, một hồi lâu sau mới chậm rãi viết chữ tiếp theo "ừ".
Trình Mộ: "..."
Lời này của hắn còn chưa rõ ràng sao?
Nếu hắn không thể trở về nhà, thì không thể trao đổi kiểu này với cô được nữa.
Sao dáng vẻ của cô vẫn bình thường như vậy?!
Giống như lúc trước hỏi cô cô đã nghĩ xem tại sao bọn họ lại có thể giao lưu kiểu này chưa, nếu như không thể trao đổi nữa thì làm sao bây giờ, cô nói một câu thuận theo tự nhiên làm tức giận giống vậy.
"Tôi đi ngủ."
—— Không phải cậu vừa tỉnh ngủ sao?
"Sao cô biết tôi vừa tỉnh ngủ?" Trình Mộ kéo khóe miệng xuống: "Cô vẫn luôn ở đây à? Vậy sao tôi gọi cô không đáp lời tôi?"
—— Làm việc.
Lý do của Sơ Tranh chính đáng đến mức nếu như Trình Mộ nói thêm một câu, thì chính là cố tình gây sự.
"Tôi là bệnh nhân, tôi cần nghỉ ngơi không được sao?" Trình Mộ vén chăn lên nằm xuống, tắt đèn đi.
Tấm gương bên kia có đèn, Trình Mộ còn có thể trông thấy chữ trên gương.
—— Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt.
Trình Mộ xoay người, hắn cảm thấy nguồn sáng bên kia tối đi mấy phần, lén lút nhìn sang bên kia một chút.
Sơ Tranh rời khỏi bàn, mở một ngọn đèn nhỏ ở bên khác, đồ trên bàn cũng lấy đi.
Trình Mộ thở ra một hơi, nhắm mắt lại ép buộc mình đi ngủ.
Nhưng hắn vừa ngủ dậy, giờ không buồn ngủ chút nào.
Lật trên giường như lật bánh rán, trằn trọc tới tới lui lui, càng lăn càng tỉnh.
Hai tiểu nhân đánh nhau trong đầu ——
"Nếu không phải mày cố ý giả vờ không nhìn thấy, thì bây giờ mày cũng không cần phải thế này, mày đúng là đáng đời."
"Trước đó không phải cô ấy cũng lừa mày sao, chuyện này mày có lỗi gì, có qua có lại!"
"Vậy kế tiếp phải làm sao đây? Chẳng lẽ cứ giả vờ không nhìn thấy mãi à?"
"Dù sao cũng không thể tính như vậy, nhất định phải cho cô ấy biết tư vị của bị lừa!"
A!
Trình Mộ bị phiền chết, cọ cọ ngồi dậy, chuẩn bị đi xuống lầu hóng gió.
Sau đó hắn liền nhìn thấy bên kia tấm gương, dưới ánh sáng mờ nhạt, cô gái đang cởi áo thun trên người ra.
Trình Mộ trực tiếp ngã xuống giường, âm thanh rất lớn, người bên kia tấm gương quay đầu nhìn qua.
Trình Mộ che lấy gương mặt bị đụng vào, chỉ vào Sơ Tranh: "Cô có biết xấu hổ không hả!!" Nói xong lại cảm thấy mình nhìn như vậy không đúng, cấp tốc dời ánh mắt, bên tai đỏ bừng một mảnh.
Sơ Tranh cầm áo ngủ thay, không có chút ý tứ che giấu gì: "Dù sao về sau cậu cũng sẽ nhìn, có quan hệ gì?"
Trình Mộ: "???"
Ai muốn nhìn!!
Tại sao hắn lại nhìn!
Trình Mộ hậu tri hậu giác phát hiện không thích hợp, vừa rồi mình và cô nói chuyện...
Trình Mộ nằm sấp bên giường, mặt chôn ở trong gối, khó chịu nói: "Cô... Cô đều biết rồi?"