Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Quy tắc chăn nuôi (1)


trước sau

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh trở về trong hành lang thời gian, nhưng trên bảng phía trên cô cũng không có nút bấm thoát khỏi trò chơi.

Thứ trước tiên bắn ra chính là chấm điểm cho phó bản.

Sơ Tranh nhìn thoáng qua, chấm điểm A, đại khái là bởi vì đằng sau cô lười biếng, cho nên chấm điểm không cao hơn một tầng được.

Bên cạnh có một mục rút thưởng, nhưng là màu xám, không cách nào sử dụng.

Không biết là bởi vì chấm điểm không đủ, hay là bản thân trò chơi không mở ra.

Sơ Tranh rời khỏi giao diện chấm điểm, trên bảng nhiều thêm một tin tức phó bản, Sơ Tranh ấn mở nhìn một chút, bên trong chỉ có một cái phó bản, chính là phó bản mà cô đã qua cửa kia.

Sơ Tranh đóng bảng lại, thử đi một vòng trong hành lang thời gian, hi vọng có thể làm người bên ngoài chú ý, đưa cô ra khỏi đây.

—— Nhưng mà cũng không có.

【 Tiểu tỷ tỷ, dù sao cũng không ra được, không bằng chúng ta tiếp tục? 】 Vương Giả tiện hề hề giật dây Sơ Tranh.

Ta tiếp tục cái rắm!

Sơ Tranh mặt không cảm xúc mắng Vương Giả máu chó ngập đầu dưới đáy lòng.

Vương Giả: 【...】 Trong lòng bảo bảo đắng, nhưng bảo bảo không nói.

Trò chơi nát này bây giờ công năng có thể dùng quá ít, Sơ Tranh căn bản không chọn được những thứ khác, cuối cùng bị ép chọn vào biểu tượng chơi.

Vì thẻ người tốt!

Nhất định phải biết rõ ràng rốt cuộc thẻ người tốt và Tinh Tuyệt có quan hệ thế nào!

Ta nhịn!

Sơ Tranh lần nữa nhập số hiệu của Tinh Tuyệt vào.

[ Đang ghép đôi... ]

[ Ghép đôi thành công. ]

[ Phó bản thiết lập lại thành công... ]

[ Hành lang thời gian chuẩn bị sẵn sàng... ]

[ Tiến vào phó bản... ]

-

【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】

【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 42%. 】

Trước khi Sơ Tranh tỉnh lại, nhìn thấy Vương Giả cho tiến độ thẻ cảm ơn.

Sau đó bên tai chính là một tiếng mèo kêu thê lương, âm thanh kia làm người ta sợ hãi cực kì, Sơ Tranh nghe đến tê cả da đầu, toàn thân nổi da gà.

Sau tiếng mèo kêu thê lương kia, bên tai liền an tĩnh lại.

Sơ Tranh cảm giác bốn phía rất chật hẹp, cô xoay người cũng rất khó khăn, mặt đất âm lãnh ẩm ướt, mang theo một cỗ hương vị khó ngửi, loáng thoáng còn có mùi máu tanh.

Sơ Tranh: "..."

Ta là ai! Ta ở đâu? Ta đang làm gì!

Sơ Tranh dùng hai phút đồng hồ, biết rõ ràng chắc hẳn mình bị nhốt trong một cái động, động gì... Vậy thì không biết.

Hơn nữa cái động này phi thường nhỏ.

Lấy thân thể người tuyệt đối không cách nào ở bên trong được.

Sơ Tranh rất nhanh liền mượn chút ánh sáng yếu ớt này, nhìn thấy móng vuốt của mình, là móng vuốt, lông xù, móng vuốt bẩn thỉu.

Phản ứng đầu tiên của Sơ Tranh là dùng móng vuốt kiểm tra, cảm nhận được xúc cảm mềm mềm phía dưới móng vuốt, không gian chật chội mang đến áp bách và khó chịu, làm Sơ Tranh hơi tỉnh táo lại một chút.

Sơ Tranh không xác định bây giờ mình là thứ gì, chỉ có thể nghĩ cách rời khỏi nơi quái quỷ này trước.

Vất vả lắm mới ra khỏi cái động kia được, phát hiện phía trước là một đống tạp vật, lại nhìn ra bên ngoài, là một con ngõ nhỏ.

Không có đèn đường chiếu sáng, ẩn trong một vùng tăm tối.

Trực giác của Sơ Tranh cho thấy không thích hợp, cho nên cô không đi ra khỏi tạp vật, mà là tìm một chỗ sạch sẽ, trước tiên tiếp thu ký ức.

-

Nguyên chủ là một con mèo, đúng, mèo! Chính là loại meo tinh nhân cao lãnh lại ngạo kiều kia!

Nhưng nguyên chủ cũng không có chủ nhân, lúc còn nhỏ nguyên chủ đã đi theo một con mèo đen hành động, phía dưới mèo đen còn có không ít tiểu đệ.

Nhưng nguyên chủ dáng dấp thật đẹp, mèo đen lại che chở nó, cho nên nó không ở trong phạm vi tiểu đệ của mèo đen.

Đương nhiên mèo đen cũng không có coi nó là cô vợ nhỏ, cho nên đại khái là xem nó thành con gái.

Về sau có một ngày mèo đen đột nhiên mất tích, nguyên chủ tìm kiểu gì cũng không tìm được.

Chính là ở thời điểm này, nguyên chủ gặp được một thanh niên.

Trên người thanh niên có khí tức của mèo đen, mà cảm giác thanh niên đem đến cho nguyên chủ lại rất hòa thuận, cho nên nguyên chủ dưới tình huống muốn biết mèo đen đã đi đâu, đi theo thanh niên kia.

Thanh niên đối với nguyên chủ vô cùng tốt.

Nguyên chủ không tìm được mèo đen, ngược lại tìm cho mình một chủ nhân, hơn nữa sau khi được thanh niên mang về không bao lâu, nguyên chủ liền phát hiện mình có thể nghe hiểu thanh niên nói chuyện, thậm chí có thể giao lưu.

Nguyên chủ thỉnh cầu thanh niên giúp mình tìm mèo đen.

Thanh niên tính tình tốt đáp ứng.

Đáy lòng nguyên chủ rất có hảo cảm với thanh niên, cảm thấy gã rất thân thiện, thích gã, tín nhiệm gã.

Nhưng nguyên chủ
không nghĩ tới bi kịch của mình đã bắt đầu từ lúc đi theo thanh niên này trở về.

Thanh niên mang theo nguyên chủ ra ngoài, để nó đi câu thông với một số mèo hoang, mang chúng nó về.

Thanh niên nói với nguyên chủ, là muốn cho những con mèo này có thể có cuộc sống tốt hơn.

Lúc ấy nguyên chủ cảm thấy toàn thân thanh niên đều đang tỏa sáng, là người tốt vô cùng.

Tận đến có một ngày nguyên chủ phát hiện thi thể thanh niên chưa kịp xử lý.

Nguyên chủ sợ đến mức quên cả chạy, bị thanh niên bắt gặp.

Thanh niên kéo bộ mặt ngụy trang xuống, lộ ra bộ mặt giống như ác ma.

Lúc này nguyên chủ muốn chạy thì đã muộn, nó không biết thanh niên đã làm gì mình, chỉ là một khi nó muốn chạy, thanh niên lập tức sẽ biết, cũng rất nhanh tìm được nó.

Hơn nữa nó còn bị trừng phạt.

Thanh niên ép nó đi mang những con mèo hoang kia về, về sau mèo hoang ít đi, thanh niên liền bảo nó đi tìm những con mèo cưng kia.

Nhưng nếu là mèo cưng thì chủ nhân đều rất quan tâm mèo nhà mình, mất đi báo cảnh cũng có.

Cho nên thanh niên sẽ không ở một chỗ quá lâu, mang theo nguyên chủ không ngừng đổi thành phố.

Nguyên chủ bị nhốt ở bên người thanh niên, tuyệt vọng lại sợ hãi.

Thanh niên không chịu bỏ qua cho nó, nhất định phải ép nó làm những chuyện này. Cuối cùng nguyên chủ không chịu được, bắt đầu tìm chết.

Bị thanh niên cứu mấy lần, thanh niên sử dụng thủ đoạn trừng phạt nó, làm cho nó ngay cả tìm chết cũng không dám.

Giãy dụa trong vũng bùn lầy này, nhìn đồng loại hết con này đến con khác chết trước mặt mình, nhắm mắt lại cũng có thể trông thấy máu và những thi thể dữ tợn kia.

Rốt cuộc có một ngày, thanh niên mang một con mèo xinh đẹp hơn về.

Nguyên chủ bước theo gót đồng loại, chết cực thảm.

-

Sơ Tranh giống như có thể cảm nhận được loại tuyệt vọng và thống khổ trước khi chết của nguyên chủ, đáy lòng ứ đọng một cỗ oán khí.

Sơ Tranh chậm rãi thở ra một hơi, cần một chút thời gian để tiếp nhận thân thể và tình huống bây giờ của cô.

Tuyến thời gian bây giờ không tính là sớm, thanh niên đã lộ ra bộ mặt thật trước mặt nguyên chủ, đang ép nó tìm mèo khắp nơi cho gã.

Nguyên chủ và thanh niên vừa tới thành phố này chưa được hai ngày.

Phụ cận có không ít mèo hoang, nguyên chủ bị thanh niên phái ra tìm kiếm mèo hoang.

Ngày hôm nay nguyên chủ tìm được cơ hội chạy trốn, vốn cho là mình có thể chạy thoát, lại không nghĩ rằng vẫn bị thanh niên tìm được.

Sơ Tranh giật mình trong lòng.

Không thể ở lại chỗ này nữa.

Dáng vẻ bây giờ của cô mảnh mai thế này, làm sao có thể đánh nhau với một người trưởng thành?

Không được không được.

Con chó điên kia sẽ bị ta đánh chết!

Giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép ta làm vậy!

Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!

Sơ Tranh chui ra từ trong tạp vật, run lên cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ, đầu chuyển nhìn xung quanh một chút, sau khi chọn một phương hướng, lập tức chạy về phía bên kia.

Nhưng mà bốn chân và hai chân không giống nhau.

Sơ Tranh vừa mới vào thân thể này, không quá thích ứng, tăng thêm dường như thân thể có chút suy yếu, bản năng cũng không cứu được cô, trực tiếp lảo đảo một cái rồi ngã xuống đất.

Sơ Tranh: "..." Ta xiên!

Sơ Tranh nhanh chóng nhìn xung quanh một chút, may mắn không có ai, không có ai trông thấy chính là chưa từng xảy ra, không sao, tỉnh táo! Chút chuyện nhỏ! Ta có thể!

Sơ Tranh đứng lên, tận lực trấn định rời khỏi ngõ hẻm kia.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện