Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nắng sớm xuyên qua tầng mây, kim quang mênh mông vẩy vào trong sơn dã, dát lên một tầng quang ảnh nhàn nhạt, cũng xua tan đi mây mù vấn vít.
Trên chiếc giường rộng lớn, người đàn ông đang nhắm chặt hai mắt dường như cảm thấy tia sáng chói mắt, giơ tay ngăn trở ánh nắng rơi vào.
Chầm chậm một lát, tay che trên mắt dịch chuyển khỏi, ánh mắt rũ xuống đã nhìn thấy một cục mềm mềm nằm bên cạnh mình.
Hắn có chút xuất thần, nhớ tới đây là nhóc con tối hôm qua tâm huyết dâng trào nhặt về.
Con mèo nhỏ xoã tung cái đuôi vòng quanh thân thể, đầu chôn xuống, chỉ lộ ra một đôi tai lông xù, lộ ra chút màu hồng.
Ong ——
Tiếng điện thoại rung lên rõ ràng mạnh mẽ, con mèo nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt màu lam tĩnh mịch xâm nhập vào trong tầm mắt người đàn ông, lỗ tai trên đỉnh đầu run lên, tiếp đó cái đuôi cũng đánh xuống, vừa vặn nện trúng cổ tay hắn.
Lông dài đảo qua làn da, hơi ngứa.
"Chào buổi sáng." Người đàn ông giơ tay mò xuống đầu Sơ Tranh.
Sơ Tranh bất mãn quay đầu ra, đầu đại lão mi có thể tùy tiện sờ sao?
Người đàn ông bị từ chối, rất tự nhiên thu tay lại, cầm lấy điện thoại vẫn đang rung không ngừng. Hắn chỉ nhìn một chút, ngón tay trượt sang phía bên trái, dập máy.
Người đàn ông xốc chăn mỏng trên người lên xuống giường, tiến vào phòng tắm rửa mặt.
Thay quần áo xong, người đàn ông mở cửa phòng, hắn quay lại nhìn, Sơ Tranh lập tức nhảy xuống giường, nện bước chân ưu nhã đi tới.
Trong nhà vẫn không có ai, người đàn ông tự mình làm bữa sáng.
Người đàn ông cầm đồ hộp, sau khi Sơ Tranh kháng cự không ăn, cũng không cưỡng cầu, chia một chút bữa sáng cho cô.
Sau khi người đàn ông ăn sáng xong, vệ sĩ đẩy cửa đi vào.
"Tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong rồi."
"Ừ."
Người đàn ông buông tay áo ra, sờ lên đầu Sơ Tranh: "Ngoan ngoãn ở nhà đợi, không cho phép chạy loạn."
Ta muốn chạy mi cũng không ngăn được ta.
-
Sơ Tranh chờ sau khi người đàn ông rời đi, đi quanh toàn bộ phòng ở một vòng, rất nhiều gian phòng đều đã khóa lại, gian phòng có thể mở ra không nhiều, bên trong cơ bản không có thứ gì.
Sơ Tranh cũng biết tên của người đàn ông —— Thương Khí.
Trong trang viên to như vậy, chỉ có một mình hắn ở.
Khi Thương Khí rời đi, để lại một vệ sĩ, Sơ Tranh xuống lầu, nhìn thấy vệ sĩ kia đang cầm điện thoại di động đối chiếu với mấy hộp đồ hộp trong tay, bên cạnh còn có vài cuốn sách.
Sơ Tranh liếc mắt nhìn tên sách ——
« Bách khoa toàn thư về tập tính của mèo »
« Hạng mục con sen tân thủ cần chú ý »
« Mèo của bạn thế nào »
Sơ Tranh run cái đuôi lên, đây đều là thứ gì đây?
Bạn có thể tưởng tượng cảnh một người đàn ông cao gần 1m9, bưng lấy loại sách này đọc là tràng cảnh gì không? Người ta không chỉ đọc, còn đánh dấu lại, nghiêm túc giống như muốn dự thi đại học.
Sơ Tranh: "..."
Xin lỗi vì đã quấy rầy!
Chuồn chuồn.
-
Một bên khác của thành phố.
Thương Khí đi từ trên sân khấu xuống, tiếng vỗ tay sau lưng dần dần bị ngăn cách.
Hắn nhận lấy nước vệ sĩ đưa qua nhấp một ngụm, nuốt xuống: "Điện thoại."
Vệ sĩ lập tức đưa điện thoại lên.
Thương Khí đi ra ngoài, bên cạnh có người tới: "Thầy Thương, chúng tôi còn một cuộc phỏng vấn..."
"Không có hứng thú." Thương Khí không ngẩng đầu từ chối.
"Thầy Thương, sẽ không trì hoãn của ngài quá lâu, chỉ mười phút, ngài xem..."
Vệ sĩ bên người Thương Khí thuần thục ngăn người kia lại, hắn được người che chở rời đi từ lối đi VIP.
Ngồi lên xe, Thương Khí ấn mở giám sát trong nhà.
Hắn đổi mấy giám sát đều không tìm được bóng dáng mình muốn nhìn, lông mày khẽ nhíu lại.
Thương Khí tiếp tục đổi giám sát, rốt cuộc tìm thấy nhóc con kia ở tầng 3 của trang viên.
Một đoàn trắng như tuyết ghé vào trên ban công, gối lên móng vuốt, cái đuôi rủ xuống trong không khí, vung lên vung xuống, bộ dáng rất là nhàn nhã.
"Nó ăn gì không?"
Thương Khí đột nhiên lên tiếng.
"Tiên sinh, Tiểu Tứ nói nó không ăn đồ ăn cho mèo cũng không ăn đồ hộp của mèo, Tiểu Tứ còn học làm thức ăn cho mèo, nó cũng không ăn."
Tóm lại bất cứ đồ ăn gì liên quan đến mèo, con mèo nhỏ kia đều không động vào, lại còn ngạo kiều, Tiểu Tứ cũng không sờ được nó.
Đương nhiên lời này vệ sĩ không dám nói.
Thương Khí hơi trầm tư, nói: "Đẩy tiệc tối, về trang viên."
"Tiên sinh, có phải là không tốt lắm không."
Thương Khí không mặn không nhạt nhìn vệ sĩ một chút, vệ sĩ giật mình một cái: "Vâng."
Vệ sĩ gọi điện thoại từ chối tiệc tối tiếp theo, trơn tru đưa Thương Khí về trang viên.
Thương Khí đẩy cửa lớn trang viên ra, ánh mắt liếc qua bên trong một vòng, nhìn thấy bóng trắng từ phía trước xông tới, rất là nhu thuận ngồi xuống, ngửa đầu nhìn hắn.
Sơ Tranh ngửa đầu xong, cảm thấy góc độ này không đúng.
Lập tức nhảy lên ngăn tủ bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống
Thương Khí.
Thương Khí: "..."
Thương Khí thay giày, cởi áo khoác ra, sau đó giơ tay ôm Sơ Tranh vào trong lòng, bàn tay vuốt ve theo phần gáy Sơ Tranh.
Trong lòng người đàn ông ấm áp lại rộng rãi, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn.
Sơ Tranh ngược lại không ghét Thương Khí ôm cô, dù sao cũng là thẻ người tốt của mình, vậy cũng là cô chiếm tiện nghi.
"Không thích ăn đồ ăn cho mèo sao?" Thương Khí giống như đang lầm bầm lầu bầu: "Vậy sau này em ăn cùng tôi nhé?"
Thương Khí đã phát hiện con mèo nhỏ này không giống những con mèo khác lắm.
Nó không ăn đồ ăn cho mèo, cũng không phải khó tiếp nhận như vậy.
Dù sao nó cũng có thể hoàn toàn nghe hiểu mình đang nói gì.
Thương Khí thay một bộ quần áo, đặt Sơ Tranh ở trên bàn, bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, lấy được một nửa, lại lấy điện thoại di động ra nhìn một lát, sau đó tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Thương Khí nấu cơm rất nhuần nhuyễn, có thể thấy được bình thường nấu không ít.
Từ trước đến nay hắn luôn yên tĩnh, Sơ Tranh cũng không nói được, cho nên trừ tiếng nấu cơm, thì không còn âm thanh gì khác.
Hắn bưng món cuối cùng từ trong phòng bếp ra, liền thấy Sơ Tranh ngồi trên ghế, móng vuốt nhỏ sờ cái đuôi của mình chơi.
Con ngươi xanh thẳm tròn xoe, bộ dáng kia phá lệ đáng yêu.
Thương Khí cong tay gõ bàn một cái: "Ăn cơm."
Sơ Tranh lập tức đè cái đuôi xuống, ngẩng đầu nhìn lên trên bàn.
Thương Khí làm ba món ăn một món canh, chay mặn phối hợp, dinh dưỡng lại khỏe mạnh.
Trước mặt cô đặt một cái đĩa nhỏ hình con mèo, bên cạnh còn cần một cái chén nhỏ đựng canh, một bên khác là khăn nhỏ sạch sẽ.
Cái ghế được cố ý lót rồi, Sơ Tranh có thể ngồi ăn rất thoải mái.
Cho dù Sơ Tranh là mèo, ăn cơm cũng ghi nhớ thiết lập cao quý lãnh diễm của cô, bưng giá đỡ, chậm rãi ăn xong đồ ăn Thương Khí gắp qua.
"No chưa?"
Sơ Tranh gật đầu.
Lúc này Thương Khí mới buông bát đũa xuống, cầm khăn, cẩn thận giúp Sơ Tranh lau miệng và móng vuốt.
Sơ Tranh giẫm lên cái ghế, trực tiếp nhảy vào trong ngực Thương Khí.
Dù sao bây giờ cô là mèo, chiếm chút lợi lộc hắn cũng không thể làm gì mình!
Sơ Tranh nghĩ như vậy, liền yên tâm thoải mái nằm trong ngực hắn.
Thương Khí muốn sờ đầu Sơ Tranh, đối đầu với ánh mắt hơi hung của con mèo nhỏ, bàn tay đành phải rơi vào phần gáy cô.
Sơ Tranh không xuống, Thương Khí bảo vệ sĩ vào thu dọn đồ.
Vệ sĩ ở ngay trong căn phòng đằng sau tòa nhà, ngày hôm nay Sơ Tranh trên lầu, trông thấy vệ sĩ ở lại - Tiểu Tứ từng trở về lấy đồ.
Thương Khí ôm Sơ Tranh lên lầu, đẩy cửa thư phòng ra, rút một quyển sách ra, cầm tới phía trước cửa sổ ngồi xuống.
Thương Khí mở sách xem hai trang, đột nhiên nhìn về phía con mèo nhỏ trong ngực: "Em có tên không?"
Đương nhiên là có!
"Tôi lấy cho em một cái tên nhé."
Mi lấy cái gì? Ta có tên!! Ai muốn mi lấy!!
Nhưng mà Sơ Tranh lúc này không biết nói chuyện, lại không muốn meo, cho nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Thương Khí.
Thương Khí rũ mắt suy tư, một lát sau môi mỏng khẽ mở, phun ra hai chữ: "Ngày Rằm."
Béo*?
Có một câu giá trị quan chủ chốt của chủ nghĩa xã hội không cho phép muốn nói.
(Tên tiểu ca ca đặt là 月半(yuèbàn): Nguyệt Bán, có nghĩa là giữa tháng, ngày rằm.
Mà chữ Bán 半 (bàn), nó phát âm gần giống như chữ 胖 (pàng): béo, mập,.. Nên Tranh gia mới nghe thành béo:>>)
*
Thương Khí: Chính thức bắt đầu nuôi mèo, mọi người ném chút vé đi.