Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tiếng này của Sơ Tranh gây nên không ít người chú ý, ánh mắt Yến Khâm rơi trên người Trường Tôn Hành.
Trường Tôn Hành: "..."
Gã làm gì có lời gì muốn nói!
Nữ nhân này hại ta!
Sơ Tranh làm xong chuyện, chậm rãi uống một ngụm trà, mở ra hình thức xem kịch.
Trường Tôn Hành bị người nhìn, đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tùy tiện kéo đề tài, không có cơ hội tiếp tục tìm Sơ Tranh gây phiền phức nữa.
Hoàng đế mang theo Hoàng Quý phi khoan thai tới chậm, Hoàng Quý phi nhìn qua càng giống như con gái của Hoàng đế hơn, trẻ tuổi xinh đẹp.
Hoàng hậu lấy cớ thân thể khó chịu không có mặt, có lẽ là có phần bất mãn với Hoàng đế.
Nhưng Hoàng đế căn bản không quan tâm đến cảm nhận của Hoàng hậu, trong lòng chỉ có mỹ nhân.
Không hổ là cha con nha!
Có người lãnh đạo trực tiếp ở đây, bữa cơm này ăn cũng không ngon lành gì, trừ vuốt mông ngựa thì vẫn là vuốt mông ngựa.
Còn có người vuốt mông ngựa mà vuốt lên đến trên bụng ngựa, bầu không khí xấu hổ một lần.
Sơ Tranh cảm thấy có một số người không thăng quan được không phải là không có đạo lý.
-
Nửa đường Sơ Tranh rời sân, đi ra ngoài thông khí, yên tĩnh một hồi, tẩy rửa lỗ tai một cái.
"Tiểu thư, chúng ta vẫn nên trở về đi." Nghênh Hương có chút bận tâm.
"Trở về làm gì?"
"Ngài là Hoàng tử phi mà." Sao có thể rời tiệc ở thời điểm này! "Đây là trong cung, không thể so với trong phủ, nếu như xảy ra chuyện gì, đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt."
Thành cung không quá rộng, lỡ như đụng phải thứ gì không nên thấy thì làm sao?
Sơ Tranh lơ đễnh: "Sợ cái gì." Cùng lắm thì đánh, đánh nhau ta lành nghề!
"..."
Nghênh Hương sầu đến không được, thỉnh thoảng nhìn xung quanh, chỉ sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Cung yến tiến hành được một nửa, bầu trời có pháo hoa nở rộ, màu sắc muôn hồng nghìn tía, nhuộm lộng lẫy cả bầu trời.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn vài giây, để Nghênh Hương ở lại, một mình cô đi đến nơi không có ai.
"Sư Dịch."
Sau lưng có gió nhẹ lướt qua, huyền y nam tử an tĩnh đứng ở sau lưng.
"Tiểu thư."
Sơ Tranh nửa ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, trong mắt có từng đám pháo hoa nở rộ.
Sư Dịch nhíu mày, kính cẩn hỏi thăm: "Tiểu thư, ngài có chuyện gì không?"
"Không có việc gì không thể gọi ngươi ra à?" Sơ Tranh nghiêng đầu, pháo hoa nở rộ vạch ra một sắc thái tuyệt đẹp trong mắt cô.
"Tiểu thư, ta là tới để bảo vệ an toàn cho tiểu thư, không phải đến càn quấy cùng tiểu thư." Sư Dịch ngữ điệu lạnh lùng: "Nếu như tiểu thư không có việc gì, ta đi xuống trước."
Sơ Tranh động tác cực nhanh giữ chặt quần áo Sư Dịch: "Có phải ngươi nghe lời ta không?"
Sơ Tranh vốn muốn kéo cổ tay Sư Dịch, nhưng động tác của Sư Dịch cũng nhanh, cô chỉ kéo được quần áo.
Được rồi!
Quần áo thì quần áo đi!
Sư Dịch rũ mắt, ánh mắt rơi trên quần áo bị Sơ Tranh níu lại, một hồi lâu sau mới đáp: "Phải."
"Nếu nghe ta, vậy thì đứng đấy." Sơ Tranh buông tay ra.
"..."
Sư Dịch nhịn một chút, cuối cùng cũng không đi, đứng ở vị trí đằng sau Sơ Tranh cách xa hai bước, lặng im đứng cùng cô.
Sơ Tranh đột nhiên lui lại hai bước, sóng vai đứng cùng Sư Dịch.
"Sư Dịch, ngươi có thứ mình thích không?" Giọng nói thanh lãnh của cô gái vang lên bên tai, không có tình cảm hay chập trùng gì, giống như chỉ tùy tiện hỏi một chút.
"Không có."
Sơ Tranh ôm cánh tay, quầng sáng đủ màu nở rộ trên đỉnh đầu, dọc theo sườn mặt của cô rơi xuống, phác họa ra đường cong cần cổ trôi chảy.
"Là người thì đều có."
"Ta không có."
"Ngươi có thể có."
"..."
Pháo hoa nở rộ, dưới quang ảnh, cô gái một thân cung trang hoa lệ, đoan trang ưu nhã, có khí chất không giống người khác.
Trong tiếng pháo hoa đinh tai nhức óc kia, giọng nói của Sư Dịch vang lên: "Tiểu thư, ngươi được bảo vệ rất tốt, muốn thích gì thì thích, nhưng có một số người không giống."
Ngay cả quyền được lựa chọn họ cũng không có.
Thích?
"Ngươi có thể thích ta."
Con ngươi Sư Dịch hơi co rụt lại, đột nhiên nhìn về phía cô gái trước mặt.
Cô vẫn nhìn lên bầu trời như cũ, theo góc độ của Sư Dịch, rất dễ dàng trông thấy sắc thái chói lọi nở rộ rồi dập tắt trong đôi mắt đen như mực dưới hàng mi dài của cô.
Cô đang nói gì vậy?
Sư Dịch bỗng nhiên cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô, ngón tay cầm kiếm hơi co rút, có một loại cảm xúc bí ẩn từ dưới đáy lòng lan tràn ra.
"Tiểu
thư, ngươi còn nhớ rõ thân phận của mình không?"
Sơ Tranh ngay thẳng nói: "Hoàng tử phi? Ta và hắn trừ cái danh hiệu này, thì chẳng có chuyện gì cả. Ngươi muốn ở bên ta, ta có thể lập tức làm... Bỏ hắn."
Sư Dịch cúi đầu xuống, giọng điệu nghiêm túc: "Tiểu thư, xin đừng đùa giỡn với ta."
"Ngươi cảm thấy ta đang đùa giỡn với ngươi?"
Sư Dịch nắm chặt bội kiếm, ngữ điệu căng cứng: "Ta chỉ là một hạ nhân."
"Vậy ngươi muốn làm người trong lòng của ta không?"
Sư Dịch: "..."
-
Sư Dịch cũng không thể đáp lại câu hỏi kia, bởi vì nơi xa có tiếng ồn ào vang lên.
Nghênh Hương vội vàng chạy tới, thấy Sơ Tranh vẫn bình an, lập tức thở phào.
Sơ Tranh đi theo Nghênh Hương trở về, trong điện có một đám vũ nữ đang quỳ, sắc mặt Hoàng đế tái xanh, mà nhân vật chính của hôm nay - Hoàng Quý phi thế mà lại quỳ dưới đất.
Trong điện lặng ngắt như tờ, đại thần và các nữ quyến đều cúi đầu, trừ Yến Khâm điềm nhiên như không có việc gì uống rượu.
Sơ Tranh không đi vào điện, lúc này đi vào không phải là tìm chết sao.
"Tiểu thư, vừa rồi hình như điệu múa của đám vũ nữ kia có vấn đề." Nghênh Hương phi thường hiểu chuyện nghe ngóng tin tức.
"Vấn đề gì?"
"Không biết... Nhưng Bệ hạ vừa thấy đã nổi trận lôi đình." Sau đó chính là tràng diện lúc này đây.
Rời tiệc cũng không chỉ có một mình cô, còn có một số nữ quyến, hoặc là thông khí, hoặc là giải quyết vấn đề ba gấp của con người, lúc này đều lần lượt trở về, cũng không ai dám đi vào, dồn dập dừng chân ở ngoài điện.
"Tam hoàng tử phi..."
Sơ Tranh nghe thấy âm thanh, quay đầu đã nhìn thấy Lâm phu nhân trước đó từng gặp mặt.
Lâm phu nhân hành lễ, chủ động đi đến bên người cô: "Tam hoàng tử phi, bên trong sao thế?"
"Không biết."
Lâm phu nhân chớp chớp mắt, không vì câu trả lời này của Sơ Tranh mà bất mãn, ngược lại lấy giọng điệu bát quái nói: "Vậy ta đi hỏi một chút."
Không biết Lâm phu nhân tìm ai hỏi, rất nhanh liền trở về, hạ giọng nói với Sơ Tranh: "Vừa rồi Bệ hạ thấy điệu múa của bọn vũ nữ này, đột nhiên nổi trận lôi đình, đó hình như là điệu múa mà một vị phi tần trước kia từng múa. Bệ hạ rất kị chuyện này, cho nên mới tức giận như vậy. Chuyện lần này là Hoàng Quý phi nương nương xử lý, Hoàng Quý phi nương nương nhất định sẽ bị liên luỵ."
"Vị phi tần kia?"
Lâm phu nhân nhìn chung quanh một chút, thấy mọi người không chú ý đến bên này, thận trọng nói: "Chuyện này thật ra ta có nghe qua một chút... Lúc Bệ hạ còn trẻ, rất thích một vị nữ tử, vốn muốn phong làm hoàng hậu, nhưng bởi vì vấn đề xuất thân nên không thể làm hậu."
"Mặc dù không thể phong hậu, nhưng Bệ hạ cực kỳ sủng ái, nhưng mà vị nương nương kia số mệnh không tốt, chưa được mấy năm thì đã mất, từ đó Bệ hạ không cho phép trong cung múa lại điệu múa vị nương nương kia từng múa nữa."
"Hoàng Quý Phi nương nương tiến cung muộn, chỉ sợ không ai nói với nàng việc này. Chỉ là không biết nàng trông thấy những vũ đạo này từ đâu."
"Khụ... Tam hoàng tử phi, ngài coi như ta chưa từng nói gì nhé."
Lâm phu nhân bát quái xong, lúc này mới chột dạ nhắc nhở Sơ Tranh.
Sơ Tranh nghiêm túc gật đầu: "Ừ." Đại lão sẽ không tùy tiện bát quái!!