Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Rất nhiều ngày rồi không thấy Sư Dịch đâu, tâm tình Sơ Tranh cực kỳ khó chịu, Nghênh Hương cũng nhìn ra được Sơ Tranh đang bực bội.
"Tiểu thư, nếu không chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
"Không đi." Ra ngoài để Vương bát đản đến tra tấn ta sao? Ta điên chắc! Ta mới không đi!
"..."
Mấy ngày nay cảm giác tiểu thư đem đến cho nàng luôn là dữ dằn...
Con ngươi Nghênh Hương sáng lên, lại nói: "Tiểu thư kia, vậy thì chúng ta ra đằng sau ngắm hoa?"
"Không đi." Nếu không phải bên kia có thể trông thấy thẻ người tốt, ta ngắm hoa làm gì.
Liên tiếp mấy đề nghị của Nghênh Hương đều bị Sơ Tranh bác bỏ.
Lần này Nghênh Hương không có cách gì nữa rồi.
-
Không gặp được Sư Dịch, Sơ Tranh cũng không có cách nào, cũng không thể bây giờ đi tóm người về nhốt đúng không?
Nếu vậy không đến vài phút sẽ hắc hóa cho cô xem?
Cho nên nha!
Vẫn nên quên đi.
Tin tưởng thẻ của ta, sớm muộn gì hắn cũng sẽ tự trở về.
Sơ Tranh cứ ôm nguyện vọng tốt đẹp như vậy, an an ổn ổn vượt qua mấy tháng hoàng thành hỗn loạn nhất.
Thừa tướng thân bại danh liệt, chuyện hắn ta từng làm, đều bị chiêu cáo thiên hạ.
Yến Khâm tìm cơ hội thích hợp, trả Thừa tướng về.
Thừa tướng căn bản không biết mình bị ai bắt lại, sau khi trở về lại phát hiện hết thảy mọi chuyện đều xong rồi.
Đợi tất cả mọi chuyện kết thúc, đại quyền đã nằm trong tay Yến Khâm.
"Vì sao huynh không tự mình ngồi lên vị trí kia." Sơ Tranh hỏi Yến Khâm.
Giọng điệu của Yến Khâm rất thản nhiên: "Tiểu Sơ, vô cớ xuất binh, cũng không thể mang đến bất cứ vinh quang gì."
Hơn nữa bên ngoài còn có rất nhiều thế lực kỳ thật cũng không hoàn toàn nắm giữ được.
Nếu thật sự cưỡng ép đánh lên, cuối cùng ai sẽ trở thành người thắng thì còn chưa nhất định.
Bây giờ hoàn toàn không nhất thiết phải thế.
Sơ Tranh không phát biểu cái nhìn đối với chuyện này, nghĩ một hồi, hỏi Yến Khâm: “Ca, huynh có thể giúp muội làm miếng đất được không?"
"Hả?" Yến Khâm kỳ quái: "Làm gì?"
"Vòng đất xưng vương nha." Ta còn có nhiệm vụ đó! Ta đây là một người nghiêm túc!
Dù sao nhiệm vụ lại không nói chúa tể một phương này là bao nhiêu vùng, chỉ cần có miếng đất, xưng vương lên không phải là hoàn thành rồi sao?
Yến Khâm: "..."
Sơ Tranh muốn đất, chuyện này không thể nghi ngờ chính là muốn đất phong.
Đất phong bình thường là cho Hoàng tử Hầu gia, sẽ rất ít cho công chúa quận chúa, nhưng cũng không phải là không có.
Sơ Tranh mở miệng muốn.
Yến Khâm tự nhiên phải nghĩ cách đi làm.
Rất nhanh Sơ Tranh liền được phong làm quận chúa, cũng cho đất phong.
"Muội thật sự muốn đến đất phong?"
"Nếu không thì muội lấy làm gì?" Sơ Tranh nói rất đương nhiên.
Yến Khâm nhíu mày: "Một mình muội có thể làm không?"
Sơ Tranh chỉ vào một dải người Yến Khâm đưa tới: "Thế này gọi là một mình?"
Yến Khâm không hề cảm thấy những người này là nhiều: "Ra ngoài cũng không bằng được trong phủ, muội phải bảo vệ mình thật tốt?"
"Đương nhiên." Chính mình cũng không bảo vệ tốt, lấy gì bảo vệ thẻ của ta! Tin ta!
Hai chữ lo lắng viết rõ trên gương mặt từ trước đến nay luôn nghiêm túc của Yến Khâm.
Sơ Tranh giống như huynh đệ tốt vỗ vỗ bả vai Yến Khâm: "Ca, huynh yên tâm, không ai có thể làm hại muội được."
Yến Khâm: "Không biết lớn nhỏ."
Yến Khâm ngoài miệng thì giáo huấn, nhưng giọng điệu lại không có nửa điểm trách cứ.
Cho dù Yến Khâm tiếc đến đâu, cũng không làm được chuyện đưa ra quyết định cưỡng ép muội muội, tựa như lúc trước không ngăn được muội muội lấy chồng vậy.
Yến Khâm giúp Sơ Tranh chuẩn bị đồ đạc xuất hành, có loại phiền muộn như gả con gái đi xa.
Đây là muội muội y nuôi lâu như vậy...
Đột nhiên muốn rời khỏi mình.
Yến Khâm khống chế cảm xúc rất tốt, căn dặn Sơ Tranh trên đường đi phải chú ý các kiểu.
Lại sai thêm một số người đến cùng cô, cuối cùng vẫn không yên lòng: "Ta đưa muội đi đi."
Sơ Tranh: "..."
Không!
Ta không cần!
Sơ Tranh từ chối Yến Khâm đưa: "Nơi này cần huynh, ca, huynh phải ổn định, nếu không đất phong của muội sẽ mất."
Yến Khâm: "..."
Yến Khâm đỡ Sơ Tranh lên xe ngựa, màn xe rơi xuống, lại đi đến một bên nói chuyện.
Cuối cùng, Yến Khâm nhấp môi: "Sư..." Phát ra một âm tiết, Yến Khâm lại nuốt lời phía sau về.
Y muốn nói Sư Dịch...
Khoảng thời gian này nha đầu này giống như đã quên mất một người, không hề thấy đề cập đến nữa. Không biết là đã không còn hứng thú, hay là bị Sư Dịch từ chối, làm cho cô hết hi vọng rồi.
Loại chuyện tình cảm này, bản thân Yến Khâm cũng không tiện nói gì, càng không thể giống như tiểu tỷ muội trò chuyện tâm sự với cô.
Ai...
Bé gái chính là khó nuôi.
Suy nghĩ của Yến Khâm quay đi quay lại trăm ngàn lần, vẫn tiếp nối một chữ đã nói ra kia: "Thời
gian còn sớm, ta đưa muội đến cửa thành đi."
Sơ Tranh gật đầu, không từ chối.
-
Rừng trúc ngoài thành.
Gã sai vặt cưỡi ngựa mà tới, xuyên qua rừng trúc liên miên, ghìm ngựa dừng lại trước một tòa trúc viên.
Rừng trúc vang lên tiếng ‘sạt sạt’, lá trúc chậm rãi cuốn xoay rơi xuống.
"Sư Dịch công tử!"
Gã sai vặt tung người xuống ngựa, gọi với vào trong trúc viên.
Nam tử đẩy cửa đi ra ngoài, huyền y trường kiếm, bên hông tô điểm một khối ngọc bội, rất có khí khái hăng hái của thiếu niên lang giang hồ.
Hắn đón tia sáng nhìn ra bên ngoài, ánh mắt đóng băng.
"Sư Dịch công tử, đại nhân bảo tiểu nhân đến nói với ngài một tiếng, hôm nay tiểu thư rời thành, nếu như thuận tiện, xin ngài hộ tống tiểu thư một đoạn đường."
Gã sai vặt truyền lời xong, cũng không đợi Sư Dịch đáp lại, quay người đi thẳng.
Sư Dịch đứng trong trúc viên, nhìn rừng trúc lắc lư theo gió bên ngoài.
Chuyện của Thừa tướng, nếu như không có Yến Khâm giúp, căn bản không thể giải quyết nhanh như vậy...
Tuy nói quyển sổ sách kia cũng giúp Yến Khâm không ít việc.
Nhưng sổ sách là Sơ Tranh tìm được...
Sư Dịch chậm rãi thở ra một hơi, về trong phòng mang theo đồ đạc... Vậy thì hộ tống nàng tới nơi đi.
Sư Dịch thu thập đồ đạc xong, đi từ trong nhà ra, có mùi hương lạ lùng rất nhẹ thổi qua, hắn theo bản năng nín thở, nhưng đáng tiếc vẫn chậm.
Thân thể ngã xuống cũng không tiếp xúc với mặt đất băng lãnh, ngược lại rơi trong một lồng ngực ấm áp.
Giữa lúc ý thức mơ hồ, Sư Dịch nghe thấy tiếng nói.
"Tiểu thư, như vậy được không?"
"Đi mau!"
"Tiểu thư!!"
-
Lúc Sư Dịch tỉnh lại đã là chạng vạng tối, đầu vô cùng đau đớn, thân thể mềm nhũn không có sức lực.
Hắn miễn cưỡng chống người ngồi dậy.
Đây là một gian phòng rất lớn, nhìn cách bài trí có chút giống khách điếm.
"Đó là thuốc gì, lâu như vậy mà còn chưa tỉnh, không phải ngươi mua trúng thuốc giả chứ?"
"Tiểu thư, nô tì mua theo lời ngài dặn mà."
Cửa phòng bị người đẩy ra, giọng nói cũng truyền vào.
Sư Dịch theo bản năng nhìn về phía cổng, thân ảnh khá quen thuộc đi từ ngoài cửa vào.
Tầm mắt của hai người đụng vào nhau trong không khí.
Đậu... má!
Sao lại tỉnh rồi!
Lời vừa nói hắn không nghe thấy chứ?
Sư Dịch trông thấy cô gái rõ ràng hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng thanh lãnh lạnh nhạt kia.
"Ngươi tỉnh rồi."
Giọng điệu tự nhiên, giống như hắn chỉ ngủ ở đây một giấc vậy.
Hầu kết Sư Dịch khẽ nhấp nhô, giọng nói hơi khô chát: "Ngươi dùng thuốc làm ta ngất rồi đưa tới nơi này?"
"Ta nhặt được ngươi ở nửa đường." Sơ Tranh sắc mặt nghiêm túc uốn nắn: "Ngươi không nên nói lung tung! Ta là người tốt! Sẽ không làm loại chuyện đó!"
Sư Dịch: "..."
Vừa rồi là hắn nghe nhầm à?
Sơ Tranh cắn chết không thừa nhận là cô đánh thuốc làm hắn ngất, một mực chắc chắn mình nhặt được ở nửa đường.
Sư Dịch không cảm thấy vừa rồi mình nghe nhầm.
"Vừa rồi Yến tiểu thư đang nói thuốc gì giả?"
Sơ Tranh trấn định đáp: "Đuổi côn trùng."