Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thi tháng xong được nghỉ.
Khương Tĩnh cùng hai vị bạn cùng phòng đi ra ngoài cổng trường.
Đến cổng trường học, Lư Hân Di và Diệp Mộng Duyệt không cùng đường với cô ta: "Tiểu Tĩnh, vậy chúng tớ đi trước nhé?"
"Ừ."
Khương Tĩnh phất phất tay với hai người, đợi bọn họ rời đi, lúc này mới đi về phía trạm xe buýt đi.
Ngày hôm nay bọn họ ra hơi muộn, học sinh ở trạm xe buýt không nhiều, Khương Tĩnh đi đến một cái ghế không ngồi xuống.
Mấy nữ sinh bên cạnh tụ tập trò chuyện bát quái.
Đột nhiên có một nữ sinh nói: "Các cậu biết Hàng Sơ Tranh của trường chúng ta không?"
Khương Tĩnh nghe thấy tên Sơ Tranh, lập tức vểnh tai lên nghe.
"Ai mà không biết cô ấy, học bá nha, lớp chúng tớ mỗi lần thi đều vái lạy cô ấy."
"Tớ nói cho các cậu nghe một chuyện, chắc chắn các cậu không biết. Hàng Sơ Tranh kia..."
-
Thi tháng xong trở về, Sơ Tranh lập tức phát hiện ánh mắt bạn cùng lớp nhìn cô không đúng lắm.
Tò mò, tìm tòi nghiên cứu, chán ghét, thậm chí là sợ...
Sơ Tranh: "..."
Vào thời điểm không biết, ta đã làm ra chuyện gì sao?
Sơ Tranh rất nhanh liền biết rõ vì sao những người này dùng ánh mắt ấy nhìn mình.
Chuyện của cha nguyên chủ, vẫn bị người ta bóc ra.
Chuyện nên đến vẫn phải đến.
Sơ Tranh thở dài.
-
Trì Quy nghe thấy tin tức này lúc ăn cơm ở nhà ăn.
"Nghe nói cha cô ta có bệnh tâm thần, giết mấy người đấy."
"Tớ đọc tin tức ấy rồi, thật sự rất đáng sợ..."
"Không phải nói bệnh tâm thần sẽ di truyền sao, vậy có lẽ nào cô ta cũng có thể bị bệnh tâm thần không?"
"Không thể nào, cô ta nhìn rất bình thường mà."
"Có người bệnh tâm thần nhìn thì rất bình thường, sau đó đột nhiên phát bệnh đấy, kẻ gặp nạn không phải cũng là người qua đường vô tội sao?"
"Cũng đúng..."
"Cha cô ta giết mấy người như vậy, thân nhân người chết đau khổ đến không muốn sống, cô ta lại có vẻ sống rất phóng khoáng."
Bốp ——
Cái bàn bên cạnh truyền đến tiếng vang, làm mấy học sinh thảo luận đến hăng say kia đồng thời giật mình, quay đầu nhìn sang.
Danh tiếng của Trì Quy ở Hoa Hải đã sớm truyền khắp toàn trường, thấy là hắn, mấy học sinh kia nhanh chóng ngậm miệng, cầm đồ của mình xám xịt rời đi.
Mặc dù bọn họ cũng không hiểu, vừa rồi có chỗ nào chọc tới vị này...
Trì Quy trầm mặt lấy điện thoại di động ra, lên mạng tìm kiếm một chút trước.
Sự kiện ấy lúc trước huyên náo nhốn nháo, trên mạng có rất nhiều tin tức cũ.
Trì Quy xem hết những tin tức kia, muốn gọi điện thoại cho Sơ Tranh, khi bấm số lại dừng lại, đổi thành gửi Wechat.
[ Trì Quy: Ăn cơm chưa? ]
[ Sơ Tranh: Ăn rồi. ]
[ Trì Quy: Em ở đâu? ]
[ Sơ Tranh: Phòng học. ]
[ Trì Quy: Anh đi tìm em. ]
Trì Quy tới rất nhanh, hắn xuất hiện ở ngoài hành lang, học sinh trong phòng học dồn dập nhìn ra ngoài.
Thanh danh của Trì Quy không tốt, nhưng không trở ngại dáng dấp hắn thật đẹp.
Sơ Tranh ném bút, đi từ phòng học ra, trong tầm mắt hiếu kì của mọi người, bình tĩnh hỏi: "Tìm em làm gì?"
"Đi nơi khác nói."
Sơ Tranh và Trì Quy đi lên sân thượng.
Trì Quy có chút chần chờ: "Chuyện đồn đại trong trường học..."
Sơ Tranh tựa ở biên giới sân thượng, chờ hắn nói hết.
Trì Quy hít sâu: "Là thật sao?"
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu: "Anh tìm em chỉ vì chuyện này?"
"..." Chẳng lẽ chuyện này không quan trọng sao? "Em không sao chứ?"
Sơ Tranh trầm ngâm vài giây: "Có chút việc..."
"Thế nào?" Trì Quy quýnh lên, khẩn trương nhìn cô.
Sơ Tranh vẫy tay, ra hiệu hắn qua đây một chút.
Trì Quy không nghi ngờ gì: "Có phải là những người kia nói lung tung, anh ưm..."
Ngày hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng hắt trên sân thượng, cái bóng của hai người quấn lấy nhau hắt lên mặt đất.
Năm phút sau.
Trì Quy hô hấp được không khí mới mẻ: "Em hôn anh làm gì?"
"Tâm tình tốt." Hôn anh tâm tình tốt.
Trì Quy sững sờ: "Những lời đồn trong trường học em không quan tâm sao?" Sao lại tâm tình tốt rồi?
Cho dù sự kiện kia là thật...
Thì dù cho ai nghe thấy cũng sẽ không có tâm tình tốt mà?
Hơn nữa có một số người còn nói rất khó nghe.
Sơ Tranh chẳng hề để ý, giọng điệu lãnh đạm: "Cũng sẽ không mất miếng thịt nào, để bọn họ nói."
Cuối cùng không phải cũng không thi vượt qua ta đấy sao.
Trì Quy quan sát Sơ Tranh một hồi: "Em thật sự không sao chứ?"
Cô đang suy nghĩ gì, Trì Quy cảm thấy mình rất ít khi có thể xem hiểu.
Sơ Tranh: "Anh muốn em có chuyện?"
"... Em có chuyện gì, có thể nói với anh,
anh sẽ cùng em đối mặt." Trì Quy nắm chặt tay Sơ Tranh, hơi dùng sức, cho cô một ánh mắt kiên định.
"Em rất ổn." Sơ Tranh lại hôn hắn một cái: "Sắp vào học rồi, đi xuống đi."
"Bảo bảo."
Trì Quy giữ chặt cô.
Dưới chân trời, đám mây khoan thai lững lờ trôi, tiếng chuông vào học vang lên ở mỗi góc sân trường, tiếng học sinh vui đùa ầm ĩ, theo tiếng chuông từ từ đi xa.
Ánh mắt Trì Quy ngưng trọng, gằn từng câu chữ: "Có đôi khi, em cách anh quá xa... Tựa như gió, anh có thể đụng đến, nhưng lại không bắt được."
Sơ Tranh khẽ nhíu mày.
Ta thật sự không có việc gì mà!
Chẳng lẽ ta phải nói có việc mới được sao?
Vậy ta giả vờ không nổi...
"Anh luôn cảm thấy em không cần anh."
"Em cần anh."
"Nhưng mà bảo bảo, có một số chuyện, cần không phải em nói một chút là được." Hắn không cảm giác được cô cần mình ở đâu.
Tất cả mọi chuyện, cô đều có thể tự mình làm xong, cô không có nơi nào cần mình cả.
"..."
Đáy lòng Sơ Tranh có chút mờ mịt, cô còn phải làm thế nào?
Sao yêu đương thôi mà cũng phức tạp như vậy chứ?
Trì Quy thấy Sơ Tranh vẫn mặt lạnh như cũ, không có phản ứng gì, hắn buông tay ra: "Anh về lớp học trước."
"Trì Quy."
Trì Quy không ngừng lại, rất nhanh liền biến mất ở cửa sân thượng.
Sơ Tranh chống nạnh: "Hắn làm sao thế?"
【 Tiểu tỷ tỷ, cô có thể thử để thẻ người tốt giúp cô giải quyết một số việc. 】
"Tự ta có thể."
【 Con trai ấy mà, đều có lòng háo thắng, như vậy thì mới lộ ra hắn ở trước mặt cô rất lợi hại, là một người hữu dụng, cô cứ theo hắn một tẹo đi, coi như chút tình thú. 】 Vương Giả nói đến uyển chuyển.
Thành tích của Trì Quy mặc dù không được, nhưng ở trung học Hoa Hải cũng được cho là nhân vật số một.
Sau khi Sơ Tranh xuất hiện, bất kỳ chuyện gì, hắn cũng chỉ có thể biến thành người đứng ngoài quan sát.
Trì Quy đương nhiên hi vọng Sơ Tranh không sao.
Nhưng hắn cũng muốn biết cô từng xảy ra chuyện gì, chứ không phải cái gì cũng không biết, giống như một kẻ ngu.
Sơ Tranh kỳ quái gãi gãi cằm, bối cảnh tấm đều viết hoa hai chữ "MỜ MỊT".
Cô cảm thấy Vương Giả đang nói hươu nói vượn.
Không phải mi bảo ta bảo vệ thẻ người tốt sao?
【...】 Nó từng nói như vậy sao? Nó có nói như vậy sao?! Nó không có!
Sơ Tranh suy nghĩ phim truyền hình mình từng xem một hồi, cũng không biết nghĩ đến cái gì, vứt bỏ những suy nghĩ loạn thất bát tao kia, nhấc chân đuổi theo.
Trì Quy xuống hai tầng lầu, Sơ Tranh đuổi kịp hắn, đè người trên vách tường ở cầu thang.
Thiếu niên không giãy dụa, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
"Bảo bảo, anh muốn về đi học."
Sơ Tranh ngăn chặn hắn, cơ hồ giam cầm người trong ngực: "Em muốn biết đầu nguồn của lời đồn, giúp em điều tra một chút, được chứ?"
Con ngươi không chút gợn sóng của thiếu niên hơi lấp lóe, ngước mắt đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh.
Sơ Tranh hỏi lại một lần: "Được chứ?"
"... Được." Trì Quy đáp ứng: "Ban đêm cho em tin tức, anh đi xuống trước."
Trì Quy xoay người chui qua phía dưới cánh tay Sơ Tranh, nhìn qua vẫn có vẻ không vui lắm.
Sơ Tranh: "..."
Bạn nhỏ thật khó chơi nha.