Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chuyện này không làm mọi người chú ý quá lâu, bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng, Zombie cũng không đi.
Người bên ngoài dần dần tìm nơi ngồi xuống, chia làm các đoàn thể nhỏ khác biệt.
Mặc dù đồng hành, nhưng mọi người vẫn phòng bị nhau rất sâu.
Lúc ăn cũng phải lén lút, không có ai lại gióng trống khua chiêng để kéo thù hận.
Trời mưa đến tối cũng không ngừng, mọi người thay phiên trực ban, quan sát Zombie bên ngoài.
Đến sau nửa đêm, bên ngoài bỗng nhiên có bạo động.
Hình như là vợ của người đàn ông hôm nay đến xin thuốc hạ sốt sắp sinh.
Người đàn ông đang hỏi khắp nơi xem có ai biết đỡ đẻ không.
Trong đám người thật sự có bác sĩ, nhưng không phải khoa phụ sản. Nhưng mà bác sĩ dù không hiểu nhiều, thì cũng sẽ hiểu biết hơn những ngành nghề khác một chút.
Tuy nhiên khi bác sĩ đi qua, phát hiện sắc mặt người phụ nữ kia trắng bệch, có đặc thù Zombie hóa rất rõ, rõ ràng là bị cắn.
Bác sĩ sợ đến mức liên tiếp lui về phía sau, chỉ vào người phụ nữ: "Cô ta bị lây nhiễm!"
Câu này vừa nói ra, ánh mắt người vây xem xung quanh lập tức thay đổi.
Có hoảng sợ, có kinh hãi, có không thể tưởng tượng nổi, cũng có phẫn nộ.
Trong đội ngũ của bọn họ lại có Zombie!!
"Anh rắp tâm muốn làm gì hả? Lại còn che giấu Zombie!"
"Giết cô ta!"
"Người này điên rồi à? Chúng ta có nhiều người như vậy, nếu như bị cắn, hậu quả đó hắn ta có thể gánh chịu nổi không?"
"Sao lại có người ích kỷ như thế chứ."
"Trước đó tôi đã cảm thấy kỳ quái, quấn thành thế kia..."
"Giết cô ta, không thể giữ cô ta lại, sẽ hại chết mọi người!"
"Đúng!"
Mắt thấy người phụ họa trong đám người càng ngày càng nhiều, cũng có người muốn động thủ.
Lúc ban đầu bọn họ cũng không xuống tay được với Zombie, nhưng trải qua nhiều chuyện, bọn họ biết rõ, nếu như không giết Zombie, thì người chết sẽ là bọn họ.
Những con Zombie đó đã không phải là người, bọn nó là quái vật, là ma quỷ bò ra từ trong địa ngục.
Người đàn ông che chở người phụ nữ: "Cô ấy không giống với những Zombie khác, cô ấy biết tôi là ai, chưa từng công kích tôi! Trong bụng cô ấy còn có đứa bé, các người không thể giết cô ấy!"
-
Sơ Tranh đi qua, Kim Linh đứng giữa đám người, đang khuyên hai bên.
Người đàn ông gắt gao che chở người phụ nữ, trong tay anh ta cầm một khẩu súng, đây chính là nguyên nhân mà những người này không dám động thủ.
Trong toàn bộ đội ngũ, chắc cũng có người có loại vũ khí này. Bây giờ còn chưa đến thời khắc quan trọng, chỉ là không ai muốn bại lộ con át chủ bài của mình mà thôi.
Kim Linh nói: "Nhìn cô ấy xác thực không có lực công kích gì, nếu không thì để cô ấy sinh con ra trước đã, đứa bé vô tội."
Có người bất mãn: "Bản thân cô ta đã là Zombie, đứa bé kia có thể là người bình thường được không?"
Kim Linh: "Một đứa bé, có phải hay không sinh ra sẽ..."
"Không được! Tôi không đồng ý! Hắn nhất định phải mang người phụ nữ kia rời khỏi đây!"
"Tôi cũng không đồng ý."
"Tôi... Tôi cũng không đồng ý, quá nguy hiểm, tôi không muốn chết."
Bên ngoài mưa, lại có Zombie, rời khỏi nơi này, có khác gì bảo anh ta đi chết đâu?
Nhưng phần lớn người đều đồng ý, bọn họ có thể không giết người phụ nữ, nhưng hai người họ phải tự rời đi.
Kim Linh muốn nói lại thôi, cuối cùng bức bách trước ý kiến của đại đa số người, không tiếp tục lên tiếng nữa.
"Các người... Sao các người có thể làm thế, cô ấy sẽ không tổn thương người khác, cô ấy còn có ý thức, cô ấy chỉ bị bệnh mà thôi!" Người đàn ông rống đến tuyệt vọng.
Mọi người dồn dập tránh khỏi tầm mắt người đàn ông.
Bọn họ từng gặp phải, từng nghe quá nhiều chuyện vì giấu diếm bị cắn, mà cuối cùng tạo thành tổn thất không thể nào vãn hồi.
Người đàn ông bảo vệ vợ mình, nhưng bọn họ cũng có người thân của mình phải bảo vệ, bọn họ không đảm đương nổi nguy hiểm này.
Cho nên cũng không thể nói ai sai với ai.
"Anh, đi theo tôi."
Ngay lúc người đàn ông tuyệt vọng, có một giọng nói đột nhiên vang lên.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn lại, cô gái hai tay đút túi, không biết đứng ở đó từ khi nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn anh ta.
Không sợ hãi giống như đám người, cũng không có tức giận...
Tay người đàn ông run run, chỉ vào mình.
Sơ Tranh gật đầu, lãnh đạm "ừ" một tiếng.
Kim Linh kinh ngạc nhìn Sơ Tranh, cô lại... Không chết.
Lần trước từ biệt, cô ta cho rằng cô
gái này chết chắc, nhưng mà không nghĩ tới, cô còn chưa chết!
Như thế mà cũng không chết...
Dù sao Kim Linh cũng làm chuyện xấu, trong lòng chột dạ, lúc này không dám đối đầu với Sơ Tranh, cô ta lui vào trong đám người mấy bước.
"Cô muốn làm gì? Vợ hắn là Zombie, cô muốn giữ cô ta lại à?"
Sơ Tranh: "Yên tâm, không cắn đến ông."
"Cô nói không cắn đến là không cắn đến à? Cô là ai! Chúng tôi không đồng ý giữ cô ta lại, cô đang muốn xen vào việc của người khác à, cô cũng đi cùng bọn họ đi!"
"Đúng!"
"Được, người nào thắng thì người đó định đoạt." Sơ Tranh đảo mắt qua đám người: "Ai tới trước?"
"..."
Sơ Tranh đột nhiên nói ra một câu như vậy, đám người không dự liệu được, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.
Bọn họ muốn nói lý, cô lại muốn dùng nắm đấm, thế này mà thích hợp sao?
"Không có ai? Vậy chính là không có ý kiến..."
"Để tôi!"
Trong đội ngũ có một gã đàn ông đi tới, hắn ta nhìn chằm chằm Sơ Tranh vài lần, xì một tiếng khinh miệt, một con ranh con, hắn ta còn đánh không thắng chắc?
Gã đàn ông bóp cổ tay: "Thua thì đừng nói tôi ức hiếp phụ nữ."
Sơ Tranh vươn tay, lòng bàn tay hướng lên, ngón tay câu về phía mình hai lần, ra hiệu hắn ta cứ việc tới.
Gã đàn ông kia không cảm thấy một con ranh có gì đáng giá chú ý, cho nên trực tiếp xắn tay áo lên, cứ như vậy đi lên.
Không gian đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng mưa rơi gấp rút bên ngoài.
Gã đàn ông cứng lại ở vị trí cách Sơ Tranh một mét, nắm đấm giương lên giữa không trung, giống như bị người ta điểm huyệt.
Đầu bị họng súng đen sì chĩa vào.
Người cầm vũ khí rõ ràng là Sơ Tranh.
Sắc mặt gã đàn ông khó coi: "Cô có súng!"
"Tôi không nói tôi không có." Giọng điệu Sơ Tranh bình tĩnh.
"!!!" Gã đàn ông cất cao âm lượng: "Cô phạm quy!"
Giọng điệu Sơ Tranh không nổi sóng chút nào: "Vừa rồi tôi chỉ nói ai thắng người đó định đoạt, tôi không nói thắng bằng cách nào."
Cho nên cô dùng vũ khí hoàn toàn hợp lý.
Gã đàn ông xém chút phun ra một ngụm máu, con ranh con này vốn là cố ý.
Trong tay cô có vũ khí này, hắn ta căn bản không nắm chắc mình có thể cướp được vũ khí, chế phục cô trước khi cô nổ súng không.
Sơ Tranh di động vũ khí, đảo qua từng người ở chỗ này: "Bây giờ còn ai có ý kiến nữa không?" Ta còn có chỗ lợi hại hơn chưa biểu hiện ra, cho các ngươi một cơ hội, mở mang kiến thức về đại bảo bối của ta một chút.
【...】 Tiểu tỷ tỷ ngoài lạnh trong nóng càng ngày càng làm cho người ta... Không phản bác được.
"..."
Tất cả mọi người sợ chết, vũ khí nóng căn bản không phải thứ mà bọn họ có thể dùng tay không đối phó được, còn những người trong tay có vũ khí, lại không muốn ra mặt.
Dù sao lúc này còn chưa uy hiếp đến bọn họ.
Con người chính là như vậy, dưới tình huống lợi ích của mình không bị tổn hại, sẽ luôn lựa chọn sống chết mặc bay.
Sơ Tranh dẫn người đàn ông kia vào phòng, bên ngoài yên tĩnh một hồi, chậm rãi có người thảo luận.
"Cô gái kia là ai vậy?"
"Không biết... Khi tôi tới thì cô ta đã ở trong nhà máy nước."
"Hình như là xe đi theo cuối cùng..."
"Không phải người trong đội ngũ chúng ta?"
"Chắc chắn không phải, tôi chưa từng thấy cô ta."
"Cô ta không phải người trong đội ngũ chúng ta, vậy cô ta ở đây làm gì?"
"..."