Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh: "Tôi không phải nhìn mặt bọn họ mà sống." Thích nói thế nào thì nói chứ sao.
Cô gái: "..."
Vài giây sau, cô gái đột nhiên cười ra tiếng, giơ tay ôm lấy bả vai Sơ Tranh: "Cô rất thú vị, làm quen chút nhé, tôi là Liễu Kim Lê."
Sơ Tranh tránh khỏi tay cô gái, lui lại mấy bước: "Cô muốn làm gì?"
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
"Kẻ địch của Phí Tẫn Tuyết chính là bạn bè." Liễu Kim Lê cười lên, nhìn tinh thần phấn chấn, có một loại cảm giác đẹp trai.
Sơ Tranh ngờ vực trong lòng: "Cô và cô ta không hợp nhau?"
"Xem như thế đi." Liễu Kim Lê hừ một tiếng: "Dù sao chúng tôi gặp mặt là cấu xé nhau."
Liễu Kim Lê và Phí Tẫn Tuyết từ nhỏ đã quen nhau, từ nhỏ Liễu Kim Lê đã có tính cách giống con trai, mà Phí Tẫn Tuyết là một cô bé rất xinh đẹp, thường xuyên không chơi cùng Liễu Kim Lê.
Không chỉ như thế, Phí Tẫn Tuyết còn không cho những bạn nhỏ khác chơi với Liễu Kim Lê.
Nói cô ấy là đồ đàn ông, không giống như họ.
Trong vòng này, người quen của họ đều không khác nhau là mấy, dưới sự cố gắng của Phí Tẫn Tuyết, Liễu Kim Lê thành công một mình trôi qua thời thơ ấu.
Tóm lại ân oán của hai người mà nói ra thì cũng có thể viết được không ít kịch bản.
Liễu Kim Lê quan sát Sơ Tranh vài lần: "Tôi vốn cho là cô vô cùng đáng thương, không nghĩ tới cô không giống như tưởng tượng của tôi lắm."
Lúc đầu cô ấy chỉ muốn xem xem người Phí Tẫn Tuyết ghét đến như thế rốt cuộc là người thế nào, không nghĩ tới cô gái này bình tĩnh thong dong đến hơi quá mức, ngược lại làm cho cô ấy có chút tò mò.
"Ừ." Đại lão sao có thể giống như người khác, ta chính là ta, không giống pháo hoa.
Liễu Kim Lê trò chuyện với Sơ Tranh một lát, đại khái cũng biết vị này chính là hạng người không nói nhiều.
Nhưng như vậy cũng không trở ngại Liễu Kim Lê nghe ngóng bát quái: "Tôi nghe nói khoảng thời gian này Phí Tẫn Tuyết không tốt lắm, có phải thật vậy không?"
Sơ Tranh liếc nhìn cô ấy một cái: "Cô nghe được từ đâu?"
Chuyện của Phí Tẫn Tuyết chắc không truyền đi, người biết trừ những người Phí gia... Thì chắc cũng không có người khác biết mà?
"Tin tức ngầm." Liễu Kim Lê ném cho Sơ Tranh một cái mị nhãn: "Có phải thật vậy không?"
"Xem như thế đi."
Liễu Kim Lê làm tốt chuẩn bị để nghe bát quái: "Nói rõ chi tiết được không?"
"..." Cũng không phải rất muốn.
Cho nên Sơ Tranh từ chối lời mời bát quái của Liễu Kim Lê.
Liễu Kim Lê biết việc này không dễ nghe ngóng, rất thức thời không hỏi tiếp.
-
Sau khi khách khứa đến đông đủ, chủ nhân của bữa tiệc lộ diện nói vài câu mở màn, sau đó chính là chúc mọi người ăn ngon uống ngon, cũng không có hoạt động gì đặc biệt.
Sơ Tranh làm một nhân vật nhỏ không quan trọng, tự nhiên không cần đến trước mặt chủ nhân của tiệc tối xoát cảm giác tồn tại.
Phí Ấu Bình và Mạc Hướng Thu cũng đều không đến tìm cô, giống như chỉ thật sự dẫn cô đến mở mang thêm kiến thức.
Sơ Tranh không biết hai người này có ý đồ gì, yên tĩnh đợi trong góc.
Nửa đường Liễu Kim Lê bị người ta gọi đi, trước khi đi, khăng khăng đòi add Wechat của Sơ Tranh.
Nửa tiếng sau, Sơ Tranh nhận được tin nhắn Wechat của Liễu Kim Lê, hỏi cô có đi xem trò hay của Phí Tẫn Tuyết không.
Sơ Tranh: "..."
Đại lão sao có thể làm loại chuyện này!
Sơ Tranh nghiêm mặt đánh chữ.
[ Sơ Tranh: Chỗ nào? ]
[ Liễu Kim Lê: Đi từ cánh cửa phía sau cùng ra, đi thẳng rồi rẽ trái, tôi chờ cô ở đó. ]
Sơ Tranh rời khỏi yến hội, đụng đầu với Liễu Kim Lê ở cuối hành lang.
"Ở bên kia, đi theo tôi." Liễu Kim Lê ra hiệu Sơ Tranh đừng nói gì, dẫn cô đi xuyên qua hành lang, mò đến bên ngoài một gian phòng nghỉ.
Ngoài phòng nghỉ có người trông coi, nhưng dường như Liễu Kim Lê hiểu rất rõ nơi này, dẫn Sơ Tranh đi vòng qua, đi vào một gian phòng nghỉ khác.
Hai gian phòng nghỉ này vừa vặn chung một cái góc, hai gian phòng nghỉ đều là thủy tinh trong suốt, lại đối nhau, cho nên có thể trông thấy.
Trong phòng bên kia có hai người, một người là Phí Tẫn Tuyết, còn lại là một người phụ nữ mặc váy đỏ lạ lẫm.
Phí Tẫn Tuyết cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt lắm, người phụ nữ váy đỏ kia khí thế kinh người, nhìn là biết không phải loại lương thiện gì.
Lúc này Sơ Tranh và Liễu Kim Lê ngồi xổm ở đằng sau màn
cửa của phòng nghỉ sát vách, nhìn sang bên kia.
"Biết cô ta là ai không?" Liễu Kim Lê hỏi Sơ Tranh.
"Không biết." Sơ Tranh mặt thành thật.
"Biết Thôi Nhàn Ngọc không?"
"..." Ta còn là Thôi Hàm Ngư đây này
Trong trí nhớ của nguyên chủ không có cái tên này, cho nên Sơ Tranh tiếp tục lắc đầu.
"Thôi gia cũng là hào môn đỉnh cấp, cũng không khác gì Phí gia lắm. Thôi Nhàn Ngọc được xem là người thừa kế đời tiếp theo của Thôi gia, nói như vậy cô hiểu chưa. Người phụ nữ kia là cô vợ mà Thôi Nhàn Ngọc vừa mới cưới không bao lâu."
"Cho nên?" Đây là dưa gì?
Liễu Kim Lê phổ cập khoa học cho Sơ Tranh, Thôi gia và Phí gia đều là bá vương trong núi, tương xứng với nhau, quan hệ của hai nhà vẫn luôn là trạng thái cạnh tranh.
Liễu Kim Lê sờ cằm: "Cô nói xem, cô ta tìm Phí Tẫn Tuyết làm gì?"
"Có lẽ là quen biết." Sơ Tranh thuận miệng nói.
"A, cô không biết quan hệ của Phí gia và Thôi gia ác liệt cỡ nào à, chạm mặt thôi mà cũng hận không thể chặn luôn cả một con đường, anh đi bên này, tôi đi bên kia." Liễu Kim Lê cảm thấy không đúng: "Phí Tẫn Tuyết và cô ta chênh nhau mấy tuổi, không thể nào là bạn bè, tôi cũng không nghe nói trước đó bọn họ quen nhau nha..."
Sơ Tranh nhìn sang bên kia một chút.
Người phụ nữ váy đỏ đứng lên, giơ tay tát một tát.
Phí Tẫn Tuyết bị đánh cho lảo đảo một cái, trực tiếp ngã xuống đất.
Sơ Tranh hơi chấn kinh trong lòng, cũng cấp tốc lấy điện thoại di động ra ghi hình lại.
Liễu Kim Lê vừa suy nghĩ xong, vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy Sơ Tranh đang ghi hình lại, vẻ mặt cô ấy hơi trống không, một hồi lâu sau cũng không kịp phản ứng.
Khoan đã, sao cô lại làm thuần thục như vậy?
-
Sau đó người phụ nữ mặc váy đỏ lại tát Phí Tẫn Tuyết thêm một tát nữa, bị Sơ Tranh quay lại, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên căn bản không biết bọn họ đang nói gì.
Cho nên Sơ Tranh định tìm người đọc môi ngữ.
Liễu Kim Lê yên lặng giơ ngón tay cái với Sơ Tranh.
Cô ấy thật sự chỉ muốn xem bát quái, không muốn làm gì.
Sơ Tranh trực tiếp quay lại thì không nói, còn định tìm người xem xem bọn họ đang nói gì, đúng là đủ độc.
"Cho tôi một phần ghi hình được không." Liễu Kim Lê cảm thấy có lẽ thứ đồ chơi này hữu dụng, nên xin Sơ Tranh một phần.
Sơ Tranh ngược lại cũng hào phóng, vui sướng chia sẻ tài nguyên với tiểu đồng bọn bát quái.
"Tôi đến phòng vệ sinh."
"Ừ ừ được, bên kia rẽ trái." Liễu Kim Lê chỉ đường cho Sơ Tranh, có chút hưng phấn: "Tôi chờ cô ở bên trong."
Sơ Tranh và Liễu Kim Lê tách ra, cô đi về phương hướng phòng vệ sinh, hành lang yên tĩnh, không nhìn thấy một bóng người.
Ngay khi cô sắp đi đến cửa phòng vệ sinh, thì một cánh cửa bên cạnh bỗng nhiên mở ra, có người túm lấy cánh tay cô, túm cô vào trong phòng.
Động tác của Sơ Tranh hơi dừng lại, không lập tức phản kích, mà sau khi vào phòng mới động thủ.
Hai người động thủ kia đại khái chỉ cho rằng cô là một cô gái, không khó đối phó, cũng không có phòng bị gì, Sơ Tranh tuỳ tiện đánh ngã bọn họ.
Đánh ngã người, Sơ Tranh mới phát giác được trong phòng có một mùi hương, có hơi ngột ngạt.
Sơ Tranh lập tức lui ra khỏi phòng, không khí mới mẻ trên hành lang hòa tan mùi hương kia.
Nhưng mà Sơ Tranh vẫn cảm thấy đầu hơi choáng váng, cô bóp mình một cái, đau đớn dần dần làm cô tỉnh táo lại.
Chắc là một loại thuốc gì đó có thể khiến người ta hôn mê, nhưng cô hít vào không nhiều, chờ một lát là sẽ tốt thôi.