Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh đương nhiên không rút lui được, bị Liễu Kim Lê kéo đến hiện trường.
Hiện trường còn có rất nhiều người, không giống như Sơ Tranh nghĩ lắm.
Thôi Nhàn Ngọc không lộ diện, chỉ ngồi ở trong xe.
Hôm nay có ba trận đấu, trận của Liễu Kim Lê có tiền thưởng là hai triệu, một trận khác hơi thấp hơn một chút. Nhưng một trận còn lại thì không phải có thể dùng tiền tài để cân nhắc.
Đây đại khái cũng là nguyên nhân mà Thôi Nhàn Ngọc xuất hiện.
"Những người này đại khái là cảm thấy ngồi đàm phán không thoải mái, khăng khăng muốn tìm chút kích thích cơ." Liễu Kim Lê đánh giá như thế.
Liễu Kim Lê cười hì hì tiếp tục mời Sơ Tranh, Sơ Tranh vô cùng kiên quyết từ chối cô ấy.
Liễu Kim Lê nhún nhún vai, cũng không thất vọng lắm, tự đi chuẩn bị.
Sơ Tranh đi dạo xung quanh một vòng, khi trở về vừa vặn trông thấy Liễu Kim Lê đang đánh nhau với người ta.
Sơ Tranh: "..."
Trước sau cũng chỉ tầm mười mấy phút, sao lại đánh nhau rồi?
Sơ Tranh dự định đi xem kịch một lát, cô vừa mới đi tới vị trí đẹp để xem kịch, chợt liếc nhìn thấy người bị Liễu Kim Lê ấn lấy, giữa kẽ tay lóe lên hàn quang.
Mi tâm Sơ Tranh hơi nhảy lên, thân thể càng nhanh hơn, tiến lên chính là một cước.
Cánh tay người kia đột nhiên giơ lên, lưỡi dao vạch qua gương mặt Liễu Kim Lê, một giây sau, máu chảy ra trên gương mặt anh tuấn của cô gái.
Nếu như không phải Sơ Tranh đá một cước kia, thì vừa rồi vị trí mà con dao đó rạch qua có lẽ là cổ tay Liễu Kim Lê.
Lưỡi dao sắc bén như vậy, khí lực cũng đủ lớn, hoàn toàn có thể cắt ra vết thương cực sâu.
"Tao X mẹ mày!" Liễu Kim Lê kịp phản ứng, vung quyền đánh về phía đối phương.
Vừa rồi Liễu Kim Lê đã chiếm thượng phong, lúc này hoàn toàn treo đối phương lên mà đánh.
Liễu Kim Lê đánh người xong, trở tay lau máu trên mặt, ánh mắt sắc bén: "Chúng mày giỏi lắm, lại còn dùng loại thủ đoạn hạ lưu này!"
Người kia nằm rạp trên đất, mũi mắt sưng thành một cục, thở hổn hển không tiếp lời.
"Ôi, làm sao đây?"
Tiếng kinh hô từ trong đám người truyền đến, có người tránh ra một con đường, một nam một nữ sóng vai đi tới.
Người nói chuyện chính là cô gái có mái tóc uốn xoăn.
"Thôi Lộ Lộ, mày cho rằng dùng chút thủ đoạn hạ lưu này là có thể thắng được tao à?"
Thôi?
Sơ Tranh nhìn cô gái kia thêm mấy lần.
"Ha ha, cô nói gì đó?" Thôi Lộ Lộ vẻ mặt vô tội: "Tôi vừa mới tới mà, cô đừng nên chụp mũ lung tung nha."
Liễu Kim Lê biết đối phương sẽ không thừa nhận: "Có phải hay không trong lòng mày rõ nhất."
Thôi Lộ Lộ nhún vai: "Cô tìm được người đi cùng chưa?"
Vẻ mặt Liễu Kim Lê trầm xuống, vết thương bị rạch trên mặt vẫn còn đang chảy máu.
"Nếu như cô không tìm được người thì cũng coi như đã thua rồi nha." Thôi Lộ Lộ cong ngón tay lên: "Trong quy tắc của chúng ta có một khoản như thế đấy."
Liễu Kim Lê: "..."
Sơ Tranh nghe từ trong đôi câu vài lời, đại khái đã hiểu được Liễu Kim Lê phí hết tâm tư mời mình như vậy làm gì.
... Đây là mời ta đi chết mà!
Hiển nhiên nhân duyên của Liễu Kim Lê không tốt lắm, mặc dù có người mặt ngoài thì cười hì hì với cô ấy, nhưng thật sự đến lúc này, lại không có một ai nguyện ý giúp cô ấy.
"Còn nửa tiếng nữa, chúc may mắn nha." Thôi Lộ Lộ kéo người đàn ông bên cạnh, vứt cho Liễu Kim Lê một ánh mắt quyến rũ đa tình, sau đó nghênh ngang rời đi.
Người dưới đất thấy không ai chú ý đến mình, cũng vội vàng chuồn đi.
Đám người vây xem dần dần tản ra.
"Lau đi."
Liễu Kim Lê nhìn khăn tay đưa tới trước mặt mình, hơi sững sờ.
"Cảm ơn." Liễu Kim Lê nhận lấy khăn tay, tùy tiện lau máu trên mặt: "Xin lỗi."
Tư lợi cá nhân của cô ấy khi mời Sơ Tranh, bây giờ chắc cô đã biết rồi.
Sơ Tranh: "Có lẽ cô sẽ hại chết tôi."
Trên đường đua, tử thần có thể giáng xuống bất cứ lúc nào, không ai biết trước cả.
"Xin lỗi." Liễu Kim Lê khom lưng cúi đầu.
"Tay lái phụ không cần làm gì chứ?"
"..."
Liễu Kim Lê kinh ngạc ngẩng đầu.
Sơ Tranh quay đầu ra, bưng cao tư thái quý lãnh diễm: "Xe của cô ở đâu?"
-
Sắc trời dần tối, người ra trận ít đi, cửa vào chỉ có nhân viên bảo vệ.
Từ rất xa có xe lái tới, nhưng xe kia cũng không tiến vào, mà là dừng lại bên cạnh.
Sở Chiếu Ảnh đẩy cánh cửa của cửa
hàng bên cạnh ra, ngó cổ ra nhìn một chút, cà lơ phất phơ đi qua, mở cửa lên xe.
Xe khởi động, lan can đỏ trắng giao nhau nâng lên, xe chậm chạp chạy vào bên trong.
Trong xe, người đàn ông vẫn mặc cổ phục màu đen như cũ, hoa văn lại không phải long văn, mà là kỳ lân.
Người đàn ông một tay chống cằm, có chút tùy ý: "Người đâu?"
"À... Chắc ở trên xe em gái tôi." Sở Chiếu Ảnh tò mò: "Cậu rất để ý đến cô ấy nha? Thích à?"
Phí Giáng híp mắt lại: "Trên xe em gái cậu?"
Sở Chiếu Ảnh không cảm thấy có vấn đề, gật đầu: "Ừ, làm sao?"
"Em gái cậu làm gì, cần tôi nhắc nhở cậu không?" Sắc mặt Phí Giáng trầm xuống: "Lúc này, cô ấy ở trên xe em gái cậu?"
"Không phải chỉ chạy hai vòng thôi sao, có gì đâu?" Sở Chiếu Ảnh lơ đễnh, cũng tin tưởng em họ nhà mình một cách mù quáng: "Kỹ thuật của em gái tôi hoàn toàn OK đó."
"Dừng xe."
Tài xế đột nhiên phanh xe lại.
Sở Chiếu Ảnh còn chưa kịp phản ứng, đã bị Phí Giáng đạp xuống dưới.
Sở Chiếu Ảnh đứng ở ven đường: "???"
Anh ta đã làm sai điều gì!
"Này! Rất xa đó!!" Sở Chiếu Ảnh nghĩ tới chỗ này còn cách sân đua chính thức một đoạn, vội vàng đuổi theo.
-
"Tiên sinh, vị kia của Thôi gia cũng ở đây."
Phí Giáng nhíu mày: "Hắn tới làm gì?"
"Hôm nay có trận đấu được giải thưởng khá lớn." Người đằng trước trả lời: "Thôi gia muốn mảnh đất ở đông thành, trước đó chúng ta từng tiếp xúc, người kia rất khó chơi. Không biết làm sao mà Thôi Nhàn Ngọc biết được đối phương thích đua xe, nên đã làm cho đối phương đồng ý đánh cược với hắn, nếu như thắng, thì sẽ bán cho Thôi Nhàn Ngọc."
Đầu ngón tay Phí Giáng chống vào môi dưới, thần sắc có chút âm trầm: "Việc này sao trước đó anh không nói?"
Người phía trước đổ đầy mồ hôi lạnh, vội vàng giải thích: "Tiên sinh, việc này bên phía Thôi Nhàn Ngọc giấu rất kín, đề phòng chúng ta, tôi cũng vừa nhận được tin tức."
Trên gương mặt âm trầm của Phí Giáng đột nhiên tràn ra một chút ý cười: "Vậy xem ra bạn nhỏ nhà tôi đã mang đến vận may cho tôi rồi."
"..."
Nếu như không phải đột nhiên tiên sinh muốn tới bên này, thì cho dù họ nhận được tin tức, có lẽ cũng không kịp ngăn cản chuyện này.
Bây giờ tiên sinh đã tới, Thôi Nhàn Ngọc muốn lấy được mảnh đất kia, có lẽ cũng không dễ dàng như vậy.
Vừa rồi Phí Giáng vẫn luôn là áp suất thấp, bây giờ tâm tình rõ ràng rất tốt, người phía dưới đều cảm giác được.
Phí Giáng lột một cây kẹo que ra: "Đi dẫn bạn nhỏ đến đây cho tôi trước đi."
Trận đấu của Thôi Nhàn Ngọc ở sau cùng, không vội, còn có thời gian.
"Vâng."
Người đi xuống rất nhanh trở lại, nhưng mà chỉ có một mình hắn.
"Sao?" Phí Giáng cau mày: "Người đâu?"
"Tiên sinh... Trận đấu bắt đầu rồi. Mạc tiểu thư lên xe của Liễu tiểu thư rồi."
"..."
Răng Phí Giáng đè vào kẹo que, hung hăng dùng sức cắn xuống, đáy mắt có sóng ngầm mãnh liệt, thoáng qua lại bị đè xuống.
Nếu nhóc con nhà hắn có chuyện gì, hắn sẽ bắt Sở Chiếu Ảnh đi lấp hồ!
Sở Chiếu Ảnh còn đang lắc lư trên đường bỗng hắt hơi một cái, anh ta xoa xoa mũi, ai đang nhớ mình à?
*
Tiểu tiên nữ: Không ném vé tháng sẽ bắt mấy người đi lấp hồ.
Tiểu thiên sứ: Lấp hồ trong trái tim Tranh gia!
Tiểu tiên nữ:...