Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 222: Vương giả tái xuất (19)


trước sau

Editor: Dưa Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

=========================

Cho dù là vậy, Sơ Tranh cũng mới chỉ tiêu chưa đến một trăm triệu.

Còn chưa đến một trăm triệu đâu!

"Giá khởi điểm là năm ngàn vạn!"

Năm ngàn vạn!

Cái này nhất định phải lên một trăm triệu!

Quẩy lên!

Sơ Tranh giữ vững tinh thần, người phía trước nhanh chóng giơ bảng lên, sau một phút, giá cả đã tăng đến sáu ngàn vạn.

Nhưng đến sáu ngàn vạn thì tốc độ lại tăng rất chậm.

Sơ Tranh nhìn lên trên đài, là một vương miện, nghe nói có được từ thành viên hoàng thất của nước nào đó, giá trị phi phàm.

Vương miện ở dưới ánh đèn quả thực hết sức xinh đẹp.

"Một trăm triệu!" 

Sơ Tranh thấy người phía trước tăng giá quá chậm, nên trực tiếp nâng giá.

Còn lề mề nữa thì sẽ bị nhân đôi!!

Toàn trường đột nhiên im lìm, đám người dồn dập quay đầu nhìn Sơ Tranh  tăng giá.

Cái vương miện này đáng tiền thật, nhưng mà một trăm triệu... Có hơi vượt qua giá trị của nó rồi đó? Đây là tên phá gia chi tử nhà nào vậy!!

"Có ai trả giá cao hơn một trăm triệu không?"

"Một trăm triệu hai ngàn vạn." (100.020.000)

Có người giơ bảng lên.

Sơ Tranh nhìn sang phía bên kia, đó là một người đàn ông xa lạ, mặc tây trang màu đen ngồi trong góc khuất, bộ dáng khiêm tốn.

"Một trăm triệu ba ngàn vạn." Thịnh Đình cũng giơ bảng theo. (100.030.000)

Sơ Tranh lần nữa kêu giá: "110 triệu!"

Người đàn ông: "112 triệu."

Thịnh Đình: "115 triệu."

Sơ Tranh: "120 triệu."

Người đàn ông: "122 triệu."

Ba người ngươi lên ta lên, giá cả từ 120 triệu tăng lên 150 triệu.

Đám khán giả hết sức kích động.

Sơ Tranh không kiên nhẫn nữa: "200 triệu!"

Âm thanh thanh lãnh vang vọng khắp hội trường rộng lớn.

Tất cả lại im lìm lần nữa, người đàn ông và Thịnh Đình không giơ bảng lên nữa.

"200 triệu, có ai ra giá cao hơn không? 200 triệu lần thứ nhất, 200 triệu lần thứ hai, thành giao!" 

Người đấu giá gõ búa.

Sơ Tranh lập tức đứng dậy đi giao tiền.

Khó khăn lắm mới giao hết tiền ra trong hai phút cuối cùng.

Sơ Tranh bị Thịnh Đình chặn đằng sau hậu trường.

"Thịnh Sơ Tranh."

Hắn gọi đầy đủ cả tên cả họ nhà cô ra.

Sơ Tranh ôm cái vương miện nặng trĩu, biểu cảm lạnh lùng: "Có việc?"

"Em có biết vừa rồi em đã gây chú ý đến bao nhiêu người không?"

"Thì sao?"

"Cha nuôi đã đắc tội với không ít người, em cảm thấy bọn họ sẽ bỏ qua cho em sao?" Thịnh Đình đen mặt: "Sau này em đi theo anh đi, anh sẽ bảo vệ cho em."

Thịnh Đình dùng giọng nói đến là ôn nhu: "Tranh Nhi, anh không muốn làm em tổn thương, chuyện lúc trước là anh không đúng, em hãy tha thứ cho anh, em muốn gì anh sẽ đều đồng ý với em, được không?"

"Chuyện gì tôi muốn cũng đồng ý?"

"Chuyện gì cũng đồng ý với em."

Sơ Tranh lạnh như băng nói từng câu từng chữ: "Tránh xa tôi ra một chút."

Nếu không tôi sẽ nhịn không được anh mà xử lý anh, xử lý cả nhà anh... Muốn xử lý!!

"Tranh Nhi!" Thịnh Đình trầm mặt: "Anh và em cùng nhau lớn lên, vì sao em không chịu thích anh?"

Trong giọng nói của hắn có sự thống khổ bị đè nén.

Nhưng dưới đáy mắt lại hiển hiện vẻ ngang ngược.

"Anh thích em nhiều như vậy, vì sao em không chịu liếc nhìn anh lấy một cái? Em còn muốn anh phải làm thế nào, em muốn gì anh cũng đều có thể cho em, vì sao em không chịu ở bên anh... Có phải em thích Giang Dã rồi hay không?"

Khí tức xung quanh Thịnh Đình đột nhiên nặng nề.

Sơ Tranh ôm chặt vương miện.

Thật, thật đáng sợ a!

Dọa chết bản cô nương rồi!

Sơ Tranh vừa định đạp hắn thì không biết Giang Dã đã từ đâu bò ra, kéo Sơ Tranh về phía mình rồi vòng tay ôm cô vào ngực.

"Thịnh tiên sinh, mong anh đừng quấy rối bạn gái tôi nữa được không?"

Giọng điệu thiếu niên mang theo ý cười, có vẻ cực kỳ thân sĩ lễ độ.

"Giang Dã, buông cô ấy ra!" Thịnh Đình quát, sát khí dưới đáy mắt dần đan xen dày đặc.

"Thịnh tiên sinh, thứ cho tôi không thể nghe lời rồi." Thiếu niên hờ hững cười nói: "Thịnh tiểu thư giờ là bạn gái của tôi, tôi phải bảo vệ cô ấy thật tốt."

Đôi mắt của Thịnh Đình nhíu lại, dưới chân khẽ động, tung quyền về phía Giang Dã.

Nắm đấm còn chưa đụng tới Giang Dã  thì cơ thể Thịnh Đình đã đột nhiên bắn lùi về phía sau.

Hắn gần như không thể tin nổi nhìn người vừa đá mình.

Khí lực kia không lớn, chẳng qua cô dùng kỹ xảo tăng thêm kình lực, hơn nữa do hắn đang không phòng bị nên mới bị đá lùi lại.

"Cô gái nhỏ của anh, sao có thể làm những động tác như vậy." Giang Dã giống như cưng chiều chỉnh lại váy cho Sơ Tranh.

Đáy mắt Thịnh Đình xẹt qua một tia bi thương: "Em... Em giúp hắn sao?"

Sơ Tranh đường hoàng gật đầu: "Ừ." Vừa rồi đã muốn đá anh lắm
rồi, chẳng qua thẻ người tốt đột nhiên xuất hiện chặn lại hành động của cô thôi.

Mà cô không đi giúp thẻ người tốt thì còn giúp ai?

Giúp thứ cặn bã nhà ngươi chắc?

Nằm mơ à?

"Anh Đình..." Đúng lúc này, Trang Di chạy tới: "Anh Đình, có người xưng là người của Thiên Lang Tinh* muốn gặp anh."

(*Thiên Lang Tinh: phiên âm tiếng Anh là Sirius)

Thịnh Đình nhìn Sơ Tranh và Giang Dã bằng ánh mắt hung hiểm, rốt cuộc hắn cũng mang theo Trang Di rời đi.

"Thiên Lang Tinh..." Giang Dã lẩm bẩm một tiếng.

"Sao thế?"

Đôi mắt Giang Dã nhìn sang cô, khóe miệng giương lên tạo thành độ cong: "Em không biết sao?"

Sơ Tranh lắc đầu, biết cái gì mới được chứ?

Giang Dã cúi đầu, vài lọn tóc lướt qua gò má của Sơ Tranh, Sơ Tranh sờ mép hộp vương miện, khuôn mặt nhỏ căng ra nghiêm túc.

Muốn sờ...

Muốn sờ sờ...

Rất muốn sờ...

Giờ cô mà sờ thì không biết hắn có tức giận không nhỉ...

Thiếu niên hạ giọng: "Thiên Lang Tinh là một thế lực nước ngoài, bây giờ Thịnh Đình tiếp xúc với bọn họ không biết là muốn làm gì?"

"Ừ." Lực chú ý của Sơ Tranh đều đã đặt hết lên tóc của Giang Dã.

Giang Dã thấy Sơ Tranh không có hứng thú, ánh mắt chợt rơi xuống ngực cô: "Em ôm cái gì vậy?"

"Vương miện." Ánh mắt Sơ Tranh khẽ chuyển, lưu loát kín đáo đưa hộp cho hắn: "Tặng anh."

Ừm!

Thẻ người tốt thật tuyệt!

"......."

Đưa vương miện cho hắn làm gì? Muốn hắn đội làm vua chắc?

Giang Dã còn chưa biết đây là thứ Sơ Tranh dùng 200 triệu để đổi.

"Thứ quý giá như vậy, anh không thể nhận..."

"Vậy anh có thể lựa chọn ném đi." Cô đã ôm lâu lắm rồi đấy, rất nặng đấy!!

Giang Dã: "......"

Vương miện có thể ném đi sao?

Có tiền cũng không phải để đốt như thế đâu nhé.

Giang Dã ôm cái hộp, cầm tay cô đi lên trên: "Vừa rồi anh thấy người em muốn tìm đấy, anh đưa em đi xem."

Sơ Tranh thu hồi ánh mắt từ trên đỉnh đầu Giang Dã lại, khuôn mặt nhỏ gật đầu.

"Rốt cục em có quan hệ thế nào với Thịnh Đình?"

Khi đang đi lên, Giang Dã không nhịn được mà hỏi cô.

"Hắn muốn nhốt tôi lại."

"... Hắn... thích em." Ánh mắt Giang Dã khẽ chớp.

Ngữ khí Sơ Tranh nhàn nhạt: "Chắc vậy."

Đến cùng Thịnh Đình có thích nguyên chủ hay không, hay chỉ là muốn chiếm đoạt nguyên chủ làm vật sở hữu của riêng hắn, Sơ Tranh cũng không rõ lắm.

Nếu như hắn thật sự thích nguyên chủ, liệu còn có thể dây dưa với người khác không rõ ràng như vậy sao?

Ánh đèn rực rỡ ánh qua đôi mắt Giang Dã, như lưu tinh thoáng qua rồi biến mất.

Hắn nhẹ giọng hỏi: "Em có thích hắn không?"

Giang Dã tự nói với mình, không cần phải hỏi vấn đề này.

Cũng không có quan hệ gì với hắn.

Nhưng mà hắn không nhịn được mà hỏi mất rồi...

Vẻ mặt Sơ Tranh hờ hững: "Không."

Nghe thấy câu trả lời phủ định, tâm tình Giang Dã bỗng vui vẻ, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên: "Đến nơi rồi."

Sơ Tranh nhìn cánh cửa lớn phía trước.

Có hai người đang canh giữ cửa.

Giang Dã giơ lên một tấm thẻ đặc thù, đối phương quét một cái rồi đưa trả lại cho Giang Dã, thay hắn đẩy cánh cửa kia.

Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng vang lên.

Căn phòng rộng rãi sáng sủa, không được coi là quá ầm ĩ, một đám người quần áo chỉnh tề tụ tập tốp năm tốp ba nói chuyện.

Giang Dã nắm tay cô đi vào, có người dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn hai người, nhưng không ai tiến đến bắt chuyện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện