Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người đi cùng nhau chỉ cần một chiếc hồn đăng chỉ đường là được rồi.
Nhưng hồn đăng chỉ đường nhất định phải tự tay giết người luyện hóa mới có thể sử dụng được.
Cho nên người cầm hồn đăng, chắc chắn đều từng giết người.
Sơ Tranh nhìn sang phía Mạnh Vị Hàn, hắn ta không lấy ra hồn đăng chỉ đường gì, chỉ thả mấy con côn trùng nhỏ biết phát sáng ra.
"Đó là thứ gì?"
"Ách trùng."
Người trả lời chính là Kinh Phá.
Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, người sau nhỏ giọng nói: "Ách trùng rất giỏi chỉ đường, nhưng rất khó tìm."
"Vô dụng, ở đây chỉ có chúng ta hữu dụng." Ác linh nói xong không khỏi có chút tự hào.
Kinh Phá không nói nữa.
"Đi thôi."
Sơ Tranh bảo ác linh đi phía trước dẫn đường, con đường chính xác chỉ có một, cho nên phương hướng bây giờ mọi người đi vẫn chính xác.
Người không chuẩn bị trước cũng biết bây giờ đi cùng mọi người sẽ không sai.
Đi được một khoảng cách, bên tai Sơ Tranh vẫn là nhạc nền âm trầm kia.
Sơ Tranh nghe đến rất phiền, muốn đổi nhạc nền khác.
【...】 Cô cho rằng đây là quán karaoke à? Còn đòi đổi nhạc??
Vương Giả không muốn phun tào đâu, nhưng nó nhịn không được.
Đây là người gì á!
"A!"
Tiếng kêu sợ hãi từ phía trước truyền đến.
Tiếp đó phía trước trở nên rối loạn, có người hô to: "Đừng tới đây, đừng tới đây!! Không phải ta!! Không phải ta giết ngươi!!"
Người kia như bị điên, vung vũ khí chém lung tung, đám người dồn dập né tránh.
Cuối cùng người kia xoay đầu qua, rời khỏi con đường họ đang đi, đi xuyên qua bia đá bên cạnh, rất nhanh đã biến mất ở một trong số những tấm bia đá.
Còn loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn.
Mấy trăm mét ngắn ngủi phía sau, bỗng có mấy người đột nhiên kêu gào lên, xông vào trong rừng bên cạnh bia đá.
Cũng có người vô thanh vô tức đi chệch tuyến đường, căn bản không ngăn được.
Không ai biết bọn họ nghe thấy được gì.
Lại càng không ai biết bọn họ đã từng làm gì.
"Sư phụ..." Yến Hồng Nghê ôm cánh tay Mạnh Vị Hàn.
"Không sao, yên tâm." Mạnh Vị Hàn trấn an Yến Hồng Nghê: "Theo sát ta"."
"Dạ!" Yến Hồng Nghê ngẩng mặt lên, lộ ra dáng vẻ sùng bái.
Sơ Tranh vừa vặn nhìn thấy, rất muốn nhấn gương mặt kia vào trong kẽ đất.
Đây chính là mặt nguyên chủ, bốn bỏ năm lên chính là ta!
-
Không khí trong toàn bộ đội ngũ dần dần trở nên ngưng trọng.
Sơ Tranh phát hiện những người gặp nạn trước tiên tu vi đều rất bình thường.
Nói cách khác tu vi càng cao, sẽ đi được càng xa.
Trừ nhạc nền âm trầm kia, Sơ Tranh không nghe thấy âm thanh gì khác.
Lại nhìn Kinh Phá, hắn cũng không có gì dị thường.
"Ngươi nghe thấy cái gì?"
"Tiếng nước." Kinh Phá ngoan ngoãn trả lời.
"Tiếng nước?"
"Ừ."
"Có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
Một hồi lâu sau Kinh Phá mới lắc đầu.
Sơ Tranh không chắc Kinh Phá là thật sự không biết, hay là giả vờ.
Nét mặt của hắn phần lớn thời gian đều mờ mịt chậm nửa nhịp và ngu ngơ, rất khó làm cho người ta phát hiện ra dị thường.
"Hình như phía trước không thể đi qua được..."
"Nơi này toàn là bia đá... Sao để đi lên phía trước đây?"
"Các ngươi cũng vậy sao?"
"Đều là như thế..."
Người đi phía trước ngừng lại, hồn đăng chỉ đường trong tay bảo bọn họ tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng phía trước là bia đá, căn bản không có cách nào thông qua được.
"Keng!"
Đại đao hiện ra hàn quang chém vào tấm bia đá, ngay cả dấu vết cũng không để lại được.
"Ngươi muốn làm gì! Ngươi đừng tới đây!" Bên trái có người kêu ra tiếng.
Mọi người tưởng rằng lại có người trúng chiêu, kết quả phát hiện không phải, đằng sau bia đá bên kia có người lao ra, giơ vũ khí hung hăng bổ về phía người đứng ở biên giới.
Người này bọn họ cũng quen biết, là một trong những người vừa rồi chạy mất.
"Này, mẹ nó ngươi điên à!"
"Cẩn thận!"
"Hắn không thích hợp!"
"Giết các ngươi, giết các ngươi!!" Người kia vừa công kích vừa la hét như vậy
Ánh mắt vô thần, thần sắc lại dữ tợn, nhìn cực kỳ không thích hợp.
"Giết các ngươi thì không có ai biết được nữa ha ha ha ha... Ta phải giết sạch các ngươi, giết sạch hết!"
Rõ ràng người này đã phát điên rồi, đám người bất đắc dĩ chỉ có thể phản kích.
Nhưng người này đột nhiên giống như tăng trưởng tu vi vậy, bọn họ có nhiều người như vậy mà cũng không bắt được hắn lại, còn hao tổn mất mấy người.
Mạnh Vị Hàn không động thủ, nhưng người kia đột nhiên công kích về phía Yến Hồng Nghê.
"Nghê Nhi, đứng bên cạnh."
Yến Hồng Nghê theo bản năng tránh đi, liếc mắt quét qua Sơ Tranh ở phía sau, con ngươi ả khẽ chuyển.
Cũng không nghe lời Mạnh Vị Hàn mà tránh đi, ngược lại giống như bị dọa sợ, quên cả phản ứng.
Mãi đến khi người kia phá tan Mạnh Vị
Hàn, hung thần ác sát nhào tới, Yến Hồng Nghê bỗng nhiên hoàn hồn, cấp tốc chạy về phía sau.
Vu Việt hô nhỏ một tiếng nhắc nhở Sơ Tranh: "Cẩn thận!"
"Phốc —— "
Tiếng vũ khí sắc bén đâm vào thân thể, làm bước chân Yến Hồng Nghê ngừng lại.
Ả kinh ngạc nhìn về phía người trước mặt.
Giữa lông mày cô gái đều là lãnh ý, đôi mắt giống như mặt hồ kết băng.
"Nghê Nhi!!"
Sơ Tranh nhìn thấy trên mặt Mạnh Vị Hàn lộ vẻ kinh hãi, nhào tới tiếp được thân thể Yến Hồng Nghê đang đổ xuống.
Chó điên còn muốn chơi ta! Không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không có! Hừ!
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ hoàn thành lần kéo ngược lại thứ hai ở vị diện này... 】
【 Đang load... 】
-
"Cẩn thận!"
Trước mắt Sơ Tranh lần nữa có ánh sáng, vừa vặn nghe thấy tiếng "cẩn thận" ấy của Vu Việt.
Sơ Tranh kéo thẻ người tốt ra sau lưng, nhấc chân đạp về phía Yến Hồng Nghê.
Yến Hồng Nghê vốn dự định tới gần Sơ Tranh thì sẽ tránh đi, ai biết Sơ Tranh lại cho ả một đạp như thế, căn bản không tránh được.
Người bị đạp về phía sau, vừa vặn đụng vào người đuổi theo phía sau.
Người kia bắt lấy cánh tay Yến Hồng Nghê, nhếch môi cười âm trầm.
"Giết ngươi! Ha ha ha ha giết!! Giết!! Giết!! Giết!!"
Lần này Yến Hồng Nghê thật sự bị dọa sợ, trơ mắt nhìn vũ khí trong tay đối phương chém về phía mình.
Khi ả muốn phản kháng thì đã muộn.
"Nghê Nhi!"
Mạnh Vị Hàn hét lên một tiếng, thân thể lướt gấp mà tới.
Rầm ——
Người kia bị Mạnh Vị Hàn đánh bay, nhưng vũ khí vẫn chém vào tay Yến Hồng Nghê, máu tươi văng khắp nơi.
"Nghê Nhi!" Mạnh Vị Hàn tiếp được thân thể Yến Hồng Nghê, bịt chặt vết thương cho ả, cũng cấp tốc cho ả một viên thuốc.
"Vị Hàn ca ca... Đau quá..." Sắc mặt Yến Hồng Nghê trắng bệch, tay không bị thương nắm chặt vạt áo Mạnh Vị Hàn.
Vu Việt đi từ phía sau tới, vừa vặn nghe thấy tiếng "Vị Hàn ca ca" ấy của Yến Hồng Nghê.
Lông mày cậu ta nhẹ chau lại.
Bọn họ là quan hệ sư đồ, vì sao lại gọi như vậy?
Vu Việt đè nghi hoặc xuống: "Thế nào rồi, bị thương nghiêm trọng không?"
"Các ngươi đều phải chết!"
Người kia bò từ dưới đất dậy, liều mạng xông lại.
Nhưng vào lúc này, trong tấm bia đá lại có bóng người xuất hiện.
Giống hệt như người kia, miệng la hét giết bọn họ.
Một người rồi một người...
Giống như những người vừa rồi biến mất, lúc này đều xuất hiện ở đây.
Thực lực của những người này tăng mạnh, bọn họ căn bản không thể đối phó được.
"Chạy!"
Đám người bỗng dưng tách ra, vọt vào bốn phía quanh những tấm bia đá.
Lúc này mạng sống quan trọng hơn, không ai quan tâm đến chuyện tiến vào bia đá sẽ có hậu quả gì nữa.
Người có hồn đăng thì càng không sợ, dù sao vẫn có thể dựa vào hồn đăng để trở lại trên con đường chính xác.
Mạnh Vị Hàn lo lắng cho Yến Hồng Nghê, vậy nên cũng không ham chiến.
Trước khi Vu Việt rời đi, cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng của Sơ Tranh.
Vừa vặn có người nhào về phía cô, cô gái giơ tay lên, ngân quang hiện lên trong ống tay áo, người kia bỗng nhiên bị đông cứng lại.