Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trên quảng trường do đá xanh trải thành, quan tài màu đen và cô gái ung dung thong thả, hình thành một phong cảnh quỷ dị.
Quảng trường đối diện với Y Tâm Các.
Sơ Tranh nhìn toà Y Tâm Các kia xuất thần.
Y Tâm Các mà cô trông thấy trong Ngũ Âm mê trận... Chắc hẳn là nó.
Tiếng nhốn nháo xáo trộn suy nghĩ của Sơ Tranh, mấy người vội vàng chạy từ phương hướng Y Tâm Các tới.
Người dẫn đầu Sơ Tranh cũng từng nhìn thấy trong Ngũ Âm mê trận, chính là người lúc ấy chất vấn Kinh Phá đã biết sai chưa, có lẽ là sư phụ của Kinh Phá.
Lâu chủ nhìn qua đệ tử xung quanh, không phải nằm dưới đất thì chính là dắt dìu nhau, bị thương không nhẹ.
"Trầm Âm cô nương, cô nương có ý gì đây?"
"Ta muốn vào Tàng Thư Các của các ngươi." Quyển sách lúc trước Kinh Phá đọc vẫn còn đang ở trong Tàng Thư Các, cô phải xác định xem rốt cuộc trong đó viết những gì.
"Cái gì?" Lâu chủ kinh ngạc.
Đệ tử bên cạnh cũng bùng nổ.
"Làm sao có thể, Tàng Thư Các chỉ có đệ tử của Tuyệt Y lâu mới được vào, sao ngươi có thể đi vào đó được."
"Tàng Thư Các là nơi mà ngươi có thể tùy tiện vào sao?"
"Cho dù ta chết cũng không thể cho ngươi vào!"
"Muốn vào Tàng Thư Các, trừ phi giẫm lên thi thể của ta!"
Lâu chủ giơ tay ra hiệu mọi người im lặng.
"Trầm Âm cô nương, vì sao cô nương lại... Muốn vào Tàng Thư Các?"
"Vào Tàng Thư Các trừ xem sách thì còn có thể làm gì?"
"Ngươi muốn xem sách thuốc?"
"Nếu không thì trong Tàng Thư Các của các ngươi còn có bí tịch võ công à?"
"..."
Có thể nói chuyện đàng hoàng được không?
"Tàng Thư Các chỉ có đệ tử của Tuyệt Y lâu mới được vào, Trầm Âm cô nương không phải người trong lâu ta, chỉ sợ..."
"Ta giết các ngươi thì cũng có thể đi vào." Giọng điệu Sơ Tranh lãnh đạm.
Lâu chủ: "..."
Thế này là uy hiếp hoàn toàn không che giấu.
Nhưng cô nói không sai, lấy thực lực của cô bây giờ, muốn giết sạch người nơi này cũng không khó gì.
Hoặc là cho cô vào, hoặc là cô giết sạch tất cả mọi người ở đây.
Nói đạo lý với một ma đầu, cô có thể nghe sao?
Lâu chủ cảm thấy không thể.
Tuân theo quy củ, làm cho nhiều đệ tử như vậy lâm vào nguy hiểm, hay là để cô vào...
"Trầm Âm cô nương chỉ xem sách thuốc?"
"Ta không có hứng thú với sách của các ngươi, chỉ muốn tìm ít đồ."
Lâu chủ: "Nếu như là vậy thì ta sẽ phá lệ một lần, để Trầm Âm cô nương vào."
"Lâu chủ!"
"Lâu chủ!!"
Các đệ tử sợ hãi kêu lên, cũng không làm lâu chủ thay đổi chủ ý.
Lâu chủ tự mình dẫn Sơ Tranh đến Tàng Thư Các, đệ tử còn lại trừ tức giận, thì cũng không thể làm được gì.
"Các ngươi tụ tập ở đây làm gì? Có chuyện gì vậy?"
"Sư thúc!"
Chúng đệ tử nhìn về phía người tới, đáy mắt toàn là kinh hỉ.
Trong Tuyệt Y lâu, người có võ công tốt nhất chính là vị sư thúc này.
"Sư thúc, cuối cùng người cũng về rồi, lâu chủ dẫn ma đầu kia đến Tàng Thư Các rồi, người mau đến xem đi!"
"Ma đầu? Trầm Âm?"
"Đúng, chính là nàng!"
Đệ tử mồm năm miệng mười nói lại chuyện vừa rồi cho vị sư thúc này nghe một lần.
Sư thúc nói: "Ta đi xem một chút, các ngươi đợi ở đây."
Sư thúc đi về phương hướng Tàng Thư Các, đợi sau khi chuyển qua mấy khúc quẹo, hắn ta dừng lại, quay đầu, đi về phương hướng ngược với Tàng Thư Các.
-
Trong Tàng Thư Các toàn là sách lít nha lít nhít, đây là báu vật mà Tuyệt Y lâu tích lũy được qua nhiều thế hệ.
Sơ Tranh: "..."
Nhiều như vậy, ta phải tìm kiểu gì đây?
Lâu chủ buông cái thang xuống: "Toàn bộ sách thuốc trong lâu đều ở đây, Trầm Âm cô nương muốn tìm sách gì, ta có thể tìm giúp cô nương?"
Sơ Tranh: "..."
Nói thật ta không biết.
Trời mới biết quyển sách lúc đầu thẻ người tốt đọc là quyển nào.
Sơ Tranh chống vào quan tài sầu muộn, lâu chủ quan sát cô, liếc mắt nhìn thoáng qua chiếc quan tài kia, hình như bên trong có người...
Nhưng từ đầu tới chân đều được trùm kín, không biết là ai.
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, nghiêng đầu nhìn về phía lâu chủ.
Lâu chủ lập tức thu tầm mắt lại, tận lực biểu hiện ra dáng vẻ thân thiện.
"Ngươi muốn biết hắn là ai?" Sơ Tranh chỉ vào trong quan tài.
"..."
Sơ Tranh kéo áo choàng bọc lấy Kinh Phá xuống: "Nhìn đi?"
Lâu chủ: "..."
Lâu chủ ổn định tâm tình, dịch chuyển về phía trước hai bước, người bị quan tài che kín lập tức hiện ra
trước mặt ông.
Người nằm trong quan tài làm lâu chủ chấn động: "Kinh... Kinh Phá..."
"Lâu chủ còn nhớ hắn." Sơ Tranh lại bọc kín Kinh Phá, lần nữa che mặt hắn lại.
Sao ông có thể không nhớ rõ.
Đây là đệ tử ông từng hài lòng nhất...
Là đứa bé mà một tay ông nuôi lớn lên.
Lâu chủ cố gắng kiềm chế cánh tay đang run rẩy: "Nó... Sao thế?" Vì sao lại nằm trong quan tài?
Đầu ngón tay Sơ Tranh trượt xuống xuôi theo quan tài: "Ta đến để tìm xem hắn bị làm sao."
"Nó đã xảy ra chuyện gì? Khụ khụ khụ..." Lâu chủ che miệng ho khan, tư thế đó như muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng vậy.
Sơ Tranh mắt lạnh nhìn: "Ông cũng đã đuổi hắn ra ngoài, còn quan tâm hắn làm gì?"
"Khụ khụ khụ..." Dường như sức khỏe của lâu chủ cũng suy yếu không ít, khom lưng hạ người, ông vịn vào giá sách bên cạnh, chầm chậm ngồi xuống: "Chuyện lúc trước... Ta cũng không hối hận."
Sơ Tranh: "Ông cảm thấy hắn làm sai?"
Lâu chủ: "Thầy thuốc phải cứu người..."
Sơ Tranh: "Hắn cứu được càng nhiều người hơn."
Lâu chủ: "Nó cũng giết người."
Trong giọng nói lạnh băng của Sơ Tranh giống như mang theo sự trào phúng: "Vậy tại sao các ngươi lại dùng thành quả của hắn? Bây giờ khắp Cửu Châu Đại Lục, trên người ai mà không mang theo đan dược có thể lọc sạch ma khí do Kinh Phá nghiên cứu ra?"
Mắng chửi người khác, nhưng lại dùng thành quả của người ta.
Thật đúng là hay ho.
Lâu chủ khoát khoát tay, ho khan hai tiếng, giọng nói tang thương: "Trầm Âm cô nương, ta nói không hối hận, không liên quan đến chuyện này. Cô nương có thể nói cho ta biết, nó... Sao rồi không?"
Sơ Tranh không trả lời mà hỏi lại: "Khi đó tại sao ông lại trục xuất hắn ra khỏi sư môn?"
Lâu chủ thở dài, lắc đầu, dường như không có ý định nói.
"Là vì người trong cấm địa?"
Lâu chủ đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy khiếp sợ: "Cô nương... Làm sao cô nương biết? Kinh Phá, hắn... Hắn tìm được Kinh Phá rồi sao?"
"Hắn ở trong tay ta." Sơ Tranh nói: "Cho nên ông cũng biết hắn muốn thân thể của Kinh Phá?"
Lâu chủ bị mấy chữ phía trước của Sơ Tranh đập cho choáng váng đầu óc.
Người kia... Ở trong tay cô?
-
Cả đời này chuyện duy nhất lâu chủ làm sai, chính là không kịp thời phát hiện chuyện sư đệ mình làm.
Cấm địa của Tuyệt Y lâu lúc ban đầu chỉ là nơi dùng để tế tự tiền bối, bởi vì sợ các đệ tử xông vào quấy rầy các tiền bối an nghỉ, cho nên mới bị liệt là cấm địa.
Có một thời gian, ông phát hiện sư đệ thường xuyên chạy đến cấm địa.
Mới đầu ông chỉ cảm thấy kỳ quái, cũng không để ý nhiều.
Người sư đệ đó của ông cũng không phải người không đứng đắn gì đó, không cần ông phải hỏi đến chuyện của hắn ta.
Nhưng ông phát hiện sư đệ đi càng ngày càng nhiều lần, ông không thể không để ý.
Ông cũng tự đến cấm địa tra xét, giống như trước đây, không có vấn đề gì.
Có một ngày, ông đi theo sư đệ vào, sau đó thì nhìn thấy người kia...
Ông làm lâu chủ nhưng cũng không biết chỗ sâu nhất trong cấm địa còn có một không gian.
Người kia ngồi trong trận pháp rất kỳ quái, bốn phía cắm vô số cờ xí, ông không biết ký hiệu trên đó, nhưng hoàn cảnh âm trầm nhường ấy thì cũng không phải thứ gì đứng đắn.