Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tinh Tuyệt là người cầm quyền của tập đoàn Phồn Tinh, nếu quả thật để cho người ta biết được hắn hôn mê bất tỉnh, thì sẽ không có lợi cho toàn bộ tập đoàn Phồn Tinh.
Tất nhiên đối với một số người muốn thừa dịp loạn mà gây sự, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Bây giờ Hồ Thạc đang sứt đầu mẻ trán, tin tức giả thả ra trước đó đều bị bới ra.
Nếu như Tinh Tuyệt không thể lập tức tỉnh lại, và xuất hiện trước truyền thông để làm sáng tỏ, vậy thì chuyện này sẽ lớn lắm.
"Rốt cuộc là ai tiết lộ ra?"
"Chuyện này chỉ có mấy người biết, truyền thông biết rõ ràng như vậy, nói không chừng..."
Người kia không nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều hiểu có ý gì.
"Có kẻ phản bội?"
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bầu không khí căng thẳng.
"Không nhất định là người chỗ chúng ta." Hồ Thạc nói: "Cấp cao của công ty cũng có người biết, mọi người đừng suy đoán lung tung, cứ làm tốt nhiệm vụ của mình đi đã."
Trừ cấp cao của công ty, còn có người Tinh gia.
Nếu như quả thật có người tiết lộ ra ngoài, thì phạm vi này cũng không nhỏ.
"Nhưng truyền thông bên kia giải quyết thế nào? Bây giờ tiên sinh hoàn toàn không có cách nào ra ngoài được."
Không làm sáng tỏ thì chính là ngầm thừa nhận, đến lúc đó toàn bộ tập đoàn sẽ xảy ra chuyện.
"Tôi sẽ nghĩ cách, nhiệm vụ thiết yếu nhất bây giờ của các cậu là làm cho tiên sinh tỉnh lại."
Trong lòng Hồ Thạc cũng chẳng có cách gì.
Nhưng làm người dẫn đầu, hắn không thể hoảng.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau một lát: "Vâng."
Sơ Tranh không quản được những việc này, cô chỉ cần cam đoan Tinh Tuyệt không sao là được.
Hồ Thạc dẫn người đến công ty, bọn người Nguyễn Lượng thì dẫn theo đoàn đội tiếp tục nghiên cứu.
Đến tối truyền thông bên ngoài đã giải tán được bảy tám phần, chỉ có số ít mấy người chưa từ bỏ ý định còn ngồi xổm ở bên ngoài.
Sơ Tranh mở mạng lưới ra xem, không biết Hồ Thạc lấy đâu ra một phần văn kiện, nói Tinh Tuyệt hợp tác với một hạng mục bí mật của chính phủ, tạm thời không thể liên lạc với bên ngoài.
Xin mọi người yên tâm, Tinh Tuyệt rất tốt, mọi chuyện của tập đoàn Phồn Tinh vẫn rất tốt.
Cũng mong mọi người đừng tạo ra lời đồn khủng hoảng, phòng ngừa một chút tranh chấp không cần thiết.
Cái không cần thiết này tất nhiên là chỉ những người muốn nhân cơ hội quấy rối.
Truyền thông tất nhiên có nghi ngờ.
Nhưng phần văn kiện Hồ Thạc đưa ra có tác dụng rất lớn.
Thứ này là do chính phủ đưa ra, có thể kiểm chứng.
Trong thời gian ngắn truyền thông không có cách nào chứng minh phần văn kiện này là giả.
Nhưng cái cớ này không thể dùng quá lâu.
Cho nên trách nhiệm trên vai bọn Nguyễn Lượng càng nặng nề hơn.
-
Ban đêm.
Trang viên Tinh Gia hoàn toàn tĩnh mịch, Sơ Tranh ngồi bên cửa sổ, nhìn bầu trời đen kịt không có lấy một chấm nhỏ.
Hồ Thạc mỏi mệt xoa mi tâm đi tới, thấy Sơ Tranh vẫn còn ở đây thì hơi kinh ngạc.
"Sơ Tranh tiểu thư, muộn vậy rồi sao ngài còn ở đây?"
"Có vấn đề gì?"
"..."
Làm cho người ta rất kinh ngạc.
Nhưng Hồ Thạc không dám nói, hắn rất mệt mỏi, bắt chuyện với Sơ Tranh xong thì vội vàng về phòng, ngã đầu là ngủ.
Hồ Thạc cảm thấy mình chưa nằm được vài phút, thì đã bị tiếng còi báo động chói tai làm bừng tỉnh.
Hồ Thạc vội vàng ngồi dậy, chạy ra ngoài.
Hồ Thạc ra ngoài vừa vặn trông thấy một người chạy qua trước mặt Sơ Tranh, đằng sau là người máy vệ sĩ đuổi theo.
Hồ Thạc: "..."
Tình huống thế nào đây!?
Người kia rất nhanh bị bắt lại, Hồ Thạc nhìn hai lần, không quen.
Tìm được giấy chứng nhận truyền thông từ trên người đối phương, là một phóng viên.
Có lẽ còn chưa từ bỏ ý định, muốn đào được tin hot.
Hồ Thạc bực bội bảo người máy báo cảnh sát, xâm nhập phi pháp, đủ cho hắn ta bị nhốt một thời gian.
"Sơ Tranh tiểu thư, vừa rồi sao cô không ngăn cản hắn?" Người kia chạy qua trước mặt cô mà cô cũng không thèm giơ tay luôn.
"Hắn là người."
"???"
"Không thuộc quyền quản lý của tôi." Ta là người có nguyên tắc!
"..."
Hồ Thạc không còn gì để phản bác.
Thế này mà thuê vệ sĩ gì, đây là mời tổ tông thì có.
Còn là kiểu không thể đắc tội cơ!
Hồ Thạc thở dài, trở về ngủ tiếp, trời sắp sáng đến nơi rồi, nếu còn không nghỉ ngơi nữa thì hắn sẽ đột tử mất.
Nhưng hôm nay đã định sẵn rằng Hồ Thạc không thể được nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Hồ Thạc vừa nhắm mắt lại, Nguyễn Lượng bên kia đã truyền đến tin tức mới nhất.
Hồ Thạc lại dậy, đi gặp bọn Nguyễn Lượng.
"Chúng tôi biên soạn được một chương trình, nhưng vì tình huống của game bây giờ không thể trực tiếp tham gia, cho nên cần có Sơ Tranh tiểu thư tiến vào game lần nữa."
"Chúng tôi sẽ cắm một chương
trình vào trong vòng tay của Sơ Tranh tiểu thư, nó sẽ biến thành một đạo cụ ngẫu nhiên, Sơ Tranh tiểu thư chỉ cần nghĩ cách đưa nó cho tiên sinh là được rồi."
Sơ Tranh biểu thị hoài nghi: "Như thế là hắn có thể tỉnh lại?"
Nguyễn Lượng lắc đầu: "Thứ này dùng để thu thập tư liệu của tiên sinh, tư liệu về tiên sinh trong game chúng tôi có trong tay còn quá ít."
Sơ Tranh: "..."
Phiền phức như thế.
Cũng không muốn đi lắm đâu.
Sơ Tranh: "Sau khi có tư liệu thì sao?"
Nguyễn Lượng: "Chúng tôi có thể biết được vì sao tiên sinh lại như thế, sau đó hốt thuốc đúng bệnh, mang tiên sinh ra ngoài!"
Sơ Tranh: "..." Nói thì dễ, nhưng trời mới biết có thể thực hiện được không.
"Sơ Tranh tiểu thư, làm phiền cô." Bọn người Nguyễn Lượng ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Bây giờ chỉ có cô có thể vào, những người khác không vào được.
Họ cũng không có cách nào mà.
Sơ Tranh trầm mặc một hồi, cuối cùng gỡ vòng tay xuống ném trên bàn.
Vì ta lãng phí thời gian lâu như vậy!
Vì hòa bình thế giới!
Vì thẻ người tốt!
Ta làm được!
Ta nhịn!
-
Rất nhanh Nguyễn Lượng trả vòng tay lại cho Sơ Tranh.
"Chương trình đã cắm vào, sau khi đi vào trò chơi, chắc sẽ trực tiếp xuất hiện trên người Sơ Tranh tiểu thư."
"Tôi còn phải tự tìm xem nó là gì?"
"Ừm... Đúng thế." Nguyễn Lượng ngại ngùng.
"???"
Không đáng tin cậy như thế?
Ta đi cái đếch gì!
Không đi!
Nguyễn Lượng cũng rất bất đắc dĩ, chuyện này cũng không trách hắn được, trò chơi bây giờ đang trong trạng thái đóng kín, nó hạn chế rất nhiều thứ của họ.
Vòng tay của Sơ Tranh là điểm đột phá duy nhất.
Kỳ thật trình tự này cuối cùng có thể vận hành hay không, hắn cũng không chắc chắn lắm...
Đương nhiên lời này chắc chắn không thể nói ra.
Dù sao vị này nhìn như rất muốn bỏ gánh không làm.
Nếu như biết điểm ấy, cô còn vào nữa không?
"Làm sao mà tôi phân biệt ra được là cái nào?"
"Sau khi giao đồ cho tiên sinh, có lẽ bên phía ngài có thể trông thấy thanh tiến độ thu thập tư liệu."
Sơ Tranh bắt được trọng điểm: "Có lẽ?"
Nguyễn Lượng: "..."
Nguyễn Lượng gạt ra một nụ cười thân thiện.
Sơ Tranh đập bàn một cái: "Tăng giá!"
Nguyễn Lượng cũng chỉ cho là Sơ Tranh đòi tiền, trực tiếp đồng ý thay Hồ Thạc: "Không thành vấn đề nha Sơ Tranh tiểu thư, chỉ cần ngài giúp, những thứ ấy đều không phải là vấn đề."
Hồ Thạc: "..."
Không thành vấn đề cái nồi ấy!
Ai bảo cậu đồng ý hả!
Nguyễn Lượng đồng ý xong mới phát hiện mình bị Hồ Thạc trừng, hắn mờ mịt nhìn lại.
Sao thế?
Hắn nói sai gì sao?
Đó là tiên sinh mà?
Chút tiền ấy tập đoàn vẫn bỏ ra nổi mà.
Hồ Thạc không muốn nói chuyện, chỉ muốn lẳng lặng.
Lần trước vị này tăng giá, vẫn là do giáo sư Tô giúp một tay.
Lần này hắn đi đâu kiếm ra thứ kia đây?
Hồ Thạc hít sâu: "Sơ Tranh tiểu thư yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị đủ cho cô."
Tiên sinh quan trọng tiên sinh quan trọng tiên sinh quan trọng, mình có thể nghĩ cách, mình có thể mình có thể mình có thể...
Sơ Tranh: "Hi vọng khi tôi trở về có thể trông thấy."
Hồ Thạc khóc không ra nước mắt, tôi sẽ cố.
Sơ Tranh đeo vòng tay vào, trực tiếp tiến vào khoang trò chơi.