Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh chửi nhỏ một tiếng, thả ngân tuyến ra, cũng nhanh chóng gạt người phía trước cô ra.
Tốc độ của ngân tuyến nhanh hơn Sơ Tranh, trước khi người kia xuống tay, cuốn lấy dao của đối phương.
Dao có một lực tương phản, không cách nào đâm vào trong người mà gã bắt giữ được, rõ ràng đối phương bị làm cho kinh hãi.
Ngân tuyến đã khống chế hung khí, Sơ Tranh cũng không lo lắng gì, tiến lên chính là một cước.
"A!"
Đám người tách ra theo bản năng, người kia bay thẳng ra ngoài, đập xuống bên cạnh.
"Rầm —— "
Người kia che ngực, muốn đứng dậy.
"Đè hắn lại!"
Không biết Sơ Tranh đang ra lệnh cho ai.
Người kia còn chưa đứng dậy, thì bỗng nhiên bị đè xuống, sức lực trên vai rất lớn, không cho phép gã giãy dụa được.
Người kia ngẩng đầu nhìn về phía sau, người máy cao ba mét đứng sau lưng gã, trong mắt hiện ra từng vòng sáng màu xanh lá.
Đây...
Đây không phải sản phẩm triển lãm cá nhân chỉ để trưng bày sao?!
Vì sao nó lại động đậy được!
"Không sao chứ?"
Vẻ mặt Phong Diên còn có chút trống không, dường như không biết chuyện gì xảy ra.
Mãi đến khi Sơ Tranh đụng vào hắn, Phong Diên lấy lại tinh thần, giơ tay sờ xuống eo, ngón tay nhiễm lên màu máu.
Sơ Tranh cúi đầu nhìn, quần áo bên hông bị đâm ra một vết rách.
Máu đỏ tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trắng.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Sơ Tranh thoáng như kết một tầng băng sương, lạnh lẽo đến tận xương.
"A!"
Người bên kia đột nhiên hét thảm một tiếng.
Người máy trực tiếp đè người xuống đất mà đánh, đám người xem xung quanh hoảng sợ che miệng.
Có không ít ngươi đưa mắt nhìn về phía Sơ Tranh.
Vừa rồi một tiếng "đè hắn lại" của cô cũng không nhỏ, rất nhiều người nghe thấy được.
Mà người ở đây cơ bản đều biết, người máy kia là sản phẩm triển lãm cá nhân dùng để trưng bày, đang ở trạng thái ngủ đông, cô đang hạ lệnh cho nó sao?
Cô là ai?
Người bị người máy ấn lấy mà đánh, trừ kêu thảm thì còn gầm thét: "Chúng mày sẽ gặp báo ứng, sẽ gặp báo ứng! Chúng mày đều phải chết, đều phải chết!! Đi chết hết đi đi chết đi..."
"Anh biết hắn ta?" Sơ Tranh đè vết thương của Phong Diên lại.
Phong Diên lắc đầu: "Không biết."
"Ồ."
"Chúng mày đều sẽ chết, đều sẽ chết, ha ha ha ha!!" Giọng nói của tên kia càng thêm bén nhọn: "Khách sạn này sẽ bị san thành bình địa!! Chúng mày đều phải chết!!"
Câu nói sau cùng gây nên bạo động.
"Cái gì?"
"Có ý gì?"
"Cái gì gọi là sẽ bị san thành bình địa?"
"Hắn điên rồi à?"
Người kia nằm rạp dưới đất, khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt giống như rắn độc: "Trong khách sạn có bom, sắp nổ rồi, chúng mày chạy không thoát đâu, một tên cũng chạy không thoát!"
"A!"
Đám người nghe thấy tin tức này, phản ứng đầu tiên chính là chạy.
Đám người ăn mặc đẹp đẽ xa hoa, lúc này không quản nổi hình tượng của mình, tranh nhau chen lấn chạy về phương hướng thang máy.
Nhưng ấn kiểu gì thang máy cũng không có phản ứng.
Cửa của lối thoát hiểm bị khóa lại.
Nhân viên khách sạn cũng bị dọa cho phát sợ, lúc này quên cả ngăn cản mọi người đừng rối loạn.
Sơ Tranh đỡ Phong Diên đến nơi an toàn, cầm microphone trên sân khấu nói: "Tất cả yên lặng cho tôi!"
Âm thanh của microphone rất lớn, nhưng cũng không thể làm cho người ta yên tĩnh lại.
Bây giờ trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ, nơi này sắp nổ tung!
"Làm cho bọn họ yên tĩnh lại." Sơ Tranh chỉ huy người máy.
Người máy đẩy người không có lực phản kháng ra, nhanh chân đi vào trong đám người.
Người máy cao ba mét xách một người cũng dễ dàng như xách con gà con, rất nhanh người máy đã đến trên hành lang, hất những người đang cạy cửa thang máy ra.
Những người kia lại lao lên, người máy giơ ngón tay đâm một cái, dòng điện đánh vào làm những người đó kêu la oai oái, sau đó ngã rạp xuống đất.
Người máy làm cho đám người khiếp sợ, bọn họ bắt đầu lui vào bên trong.
Sơ Tranh cầm microphone: "Bây giờ có thể nghe tôi nói rồi chứ?"
Cục diện đột nhiên yên tĩnh lại.
Tất cả mọi người nhìn người đứng trên sân khấu.
Cô gái mặc trang phục bình thường đơn giản, mái tóc dài màu vàng rực rỡ cực kỳ đáng chú ý, cho dù không có ánh đèn, cô cũng có thể trở thành tiêu điểm.
"Tìm hộp thuốc y tế tới đây cho tôi."
"..."
"Nhanh lên!"
Có nhân viên khách sạn phản ứng nhanh hơn, tìm hộp thuốc y tế tới.
Người máy cao ba mét rầm rầm đi đến trước mặt Sơ Tranh, chặn ánh mắt trước mặt.
"Tôi không sao, giải quyết..."
"Xử lý vết thương trước."
Phong Diên cảm thấy chút vết thương này không sao: "Chỗ này có thể có bom, rất nguy hiểm."
"Anh cũng sẽ không chết, sợ cái
gì." Sơ Tranh đè Phong Diên lại, dữ dằn: "Đừng lộn xộn."
Phong Diên: "..."
Nhiệt độ thân thể của Sơ Tranh giống y như người bình thường, ngón tay chạm vào làn da của Phong Diên, hơi ngứa, lại hơi nóng hổi.
Cảm giác đau chỗ vết thương dường như cũng được san bằng đi.
Cảm giác ấy vô cùng kỳ diệu...
Cơ thể Phong Diên hơi cứng ngắc: "Tự tôi..."
Sơ Tranh càng dữ hơn: "Câm miệng."
"..."
Lực chú ý của Phong Diên chuyển đến trên thân người máy cao ba mét, trong lòng lại trầm xuống.
Sơ Tranh điều khiển một người máy rất dễ dàng, nhưng chuyện này không thể để cho người khác biết...
-
Đám người bị người máy chấn nhiếp, chỉ duy trì yên tĩnh quỷ dị một phút đồng hồ.
Bản năng cầu sinh khiến cho họ ồn ào lên lần nữa, nhưng không loạn như trước.
Có người cầu cứu, có người khóc, cũng có người tiếp tục đến giày vò chỗ thang máy và lối thoát hiểm.
"Không được, tín hiệu đều bị che giấu rồi!"
"Tôi cũng vậy! Không gọi được."
"Không thể liên lạc được với người bên ngoài, làm sao bây giờ?"
"Không phải chúng ta sẽ chết ở đây thật chứ?"
"Chắc chắn hắn có cách!"
Có người chỉ vào người mặt mũi sưng vù trong góc.
"Mày cho rằng tao sẽ nói cho chúng mày biết à?" Người kia cho dù mặt mũi bầm dập, cũng muốn gạt ra một nụ cười lạnh: "Chúng mày nằm mơ! Chúng mày chờ chết đi!"
Sơ Tranh xử lý xong vết thương của Phong Diên, nhìn xuống những nơi khác của khách sạn, khách sạn đang sơ tán, có lẽ vì không liên lạc được với người ở tầng 12, nên không ít người chạy qua bên này.
Gã đàn ông bị bắt ra, đang bị ép hỏi xem làm sao để rời khỏi đây được.
Sơ Tranh không để ý đến bọn họ, cầm microphone nói: "Sau khi mở cửa, để phụ nữ và trẻ em đi trước, chỉ có thể đi theo lối thoát hiểm, ai dám quấy rối, sẽ có kết cục như những người dưới đất."
Người dưới đất chính là những người vừa rồi bị người máy giật cho ngất...
Đám người nuốt một ngụm nước bọt, không tự chủ lui về phía sau.
Cũng có người không phục: "Mẹ nó cô là ai chứ! Tại sao chúng tôi phải nghe lời cô!"
"Xẹt xẹt xẹt..."
Người máy cao ba mét giơ tay phóng điện.
Tiếng nghi ngờ lập tức tiêu tan.
Sơ Tranh để người máy đi mở đường, canh giữ ở lối thoát hiểm.
Đám người yên lặng vài giây, rất nhanh có phụ nữ và trẻ em được đưa đến phía trước.
Cửa của lối thoát hiểm cũng là khóa điện tử, Sơ Tranh dễ dàng mở cửa ra, có người máy trông coi, những người khác không dám quá lỗ mãng.
"Các người..." Người dưới đất dãy dụa ngồi dậy, không biết muốn nói gì.
Sơ Tranh đi qua đạp một cước đạp ngất người.
Đám người: "..."
Mẹ của tôi ơi!
Toàn thân cô gái bốc lên hơi lạnh, còn cực kỳ hung dữ: "Nhìn gì? Còn không đi đi, chờ người nhặt xác à?"
"..."
Dữ quá.
Đám người rời đi theo thứ tự, mặc dù còn hơi ầm ĩ, nhưng cũng được xem là trật tự.
Tầng 12 là sảnh yến hội, cánh cửa Sơ Tranh mở ra vừa vặn là một lối ra được thiết kế dành riêng cho sảnh yến hội, cho nên không đụng phải đám người sơ tán ở những tầng lầu khác, tốc độ bọn họ đi xuống càng nhanh hơn một chút.