Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Kim Ốc Tàng Kiều (11)⊰⊹


trước sau

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh và Ti Tàng: "Có phải là các người không, các người giấu cây đi đâu rồi? Có phải các người trộm cây của tôi không!!"

Ti Tàng ăn mặc quá đặc biệt, người đàn ông không khỏi nhìn thêm vài lần.

Sơ Tranh hơi ngăn trước Ti Tàng, vừa vặn chặn cả mầm cây nhỏ trong tay hắn, khí định thần nhàn hỏi người đàn ông: "Cây gì?"

Người đàn ông: "Chính là gốc cây ở chỗ này!"

Sơ Tranh: "Tôi không nhìn thấy."

"Rốt cuộc có có không? Anh đừng lãng phí thời gian của chúng thôi." Người phía sau người đàn ông nghe mà không hiểu gì, hơi không kiên nhẫn thúc giục.

Người đàn ông lập tức đi trấn an vài câu, quay đầu lại là vẻ hung thần ác sát: "Cô mau trả cây lại đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

Sơ Tranh không kiêu ngạo không tự ti hỏi: "Anh nói chỗ này có cái cây đúng không?"

Người đàn ông: "Đúng!"

Sơ Tranh: "Anh nhìn thấy lúc nào?"

Người đàn ông: "Đại khái hơn bốn tiếng trước."

Sơ Tranh: "Lớn cỡ nào?"

Người đàn ông: "Lớn tầm ít nhất là mười mấy người ôm mới hết."

Sơ Tranh: "Muốn chở một cái cây lớn như vậy đi trong vòng bốn tiếng, anh cảm thấy có thể làm được không? Hơn nữa các anh có thấy ở đây có dấu vết từng vận chuyển cây không?"

Rất nhiều chỗ quanh công trường đều là bùn đất, nhìn từ vết tích gần đây thì người sáng suốt đều có thể phân biệt ra được, nơi này đã rất lâu rồi không có xe lái vào.

"..."

Trong lúc nhất thời người đàn ông kia nói không ra lời.

Vậy cây kia đi đâu được?

"Tôi nghe nói ở đây có ma, không phải anh gặp ma đấy chứ?" Sơ Tranh chậm rãi nói.

Phía sau lưng người đàn ông không khỏi phát lạnh.

Lời đồn ở đây có ma, đương nhiên hắn ta cũng biết.

Nhưng giữa ban ngày...

Người đàn ông nhìn xung quanh một chút, càng nhìn càng cảm thấy âm trầm, nhưng lại có chút không cam tâm, chẳng lẽ mình nhìn lầm thật sao?

Làm sao có thể chứ, hắn ta còn sờ vào...

Đám người được dẫn đến châu đầu ghé tai, có lẽ có người cảm thấy xúi quẩy, dồn dập rời đi.

-

Người vừa đi, Ti Tàng lập tức không nhịn được lên tiếng: "Vì sao ngươi lại lừa bọn họ?"

Sơ Tranh: "Tôi lừa bọn họ cái gì?" Không lừa bọn họ chẳng lẽ mi còn muốn đánh với bọn họ một trận à?

Nhiều người vậy mà!

Ta bị điên chắc?!

"Cây."

"Tôi không nhìn thấy mà, chỗ này làm gì có cây lớn như vậy?" Sơ Tranh hùng hồn: "Tôi chỉ nhìn thấy mầm cây nhỏ này."

"..."

Nhân loại đều như vậy à?

Cây non được mang về, Ti Tàng tìm được chậu trong nhà, dưới sự chỉ huy của Đồ Lăng Thú, trồng cây non vào.

"Anh chắc chắn như vậy nó sẽ không chết chứ?" Sơ Tranh chỉ vào cây non bị Ti Tàng trồng đến khó coi.

Ti Tàng hừ lạnh một tiếng: "Bản vương tự tay trồng, sao lại chết được."

"..."

Được thôi.

Mi là yêu, mi có lý.

"Bây giờ anh định làm gì?"

Ti Tàng không hề nghĩ ngợi: "Đương nhiên là tìm người bảo vệ gì đó, sau đó về Yêu giới!"

Thật nhớ giường lớn bằng bạch ngọc trải da hổ của hắn ở Yêu giới!

Nơi rách nát này hắn không hề muốn ở lại thêm tí nào!

Sơ Tranh: "..."

Chỉ sợ mi không trở về được.

Sơ Tranh đè ép suy nghĩ trong lòng: "Biết đi đâu tìm không?"

"..."

Ti Tàng bị hỏi trúng chân đau, tức giận trừng Sơ Tranh một cái.

Nếu hắn biết đi đâu tìm thì bây giờ còn ở đây à!

Sơ Tranh: "..."

Không phải, mi trừng ta làm gì, là ta làm mi tìm không ra chắc?

Nói chút lý lẽ đê!

Đáng đời không thể quay về!

Đời này mi cũng đừng mơ mà trở về!

Sơ Tranh: "Tạm thời anh cũng không thể quay về, nên học tập cho tốt làm sao để sống ở đây đi."

Ti Tàng bị bốn chữ "không thể quay về" kích thích, tức giận ấn lấy TV: "Cần ngươi nói à!"

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh rất tri kỷ chuẩn bị cho Ti Tàng bữa cơm trưa phong phú, có thịt có cá, lúc Ti Tàng nhìn thấy cũng có chút hài lòng.

Nhưng chờ hắn ăn vào miệng...

"Đây là... Thứ gì!!" Ti Tàng đứng bật dậy, lui lại tận mấy mét, sắc mặt quỷ dị, nói năng cũng không rõ ràng lắm: "Ngươi bỏ thứ gì vào trong đó!!"

"Không phải anh muốn ăn thịt à? Thịt kho cay, cá cay, gà cay, thịt bò cay, đều là đồ ăn đặc sắc, không thích à?"

Vẻ mặt Sơ Tranh siêu nghiêm túc, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Ti Tàng cũng không cách nào phân biệt được rốt
cuộc cô vô tình hay cố ý.

Nhưng hắn bắt được chữ cay...

"Vì sao đều là đồ cay..." Ti Tàng cảm thấy đầu lưỡi cũng sắp không phải là của mình nữa.

"Đồ ăn của tiệm này đều như vậy." Sơ Tranh ấn mở điện thoại cho hắn nhìn: "Anh xem đi."

Ta rất nghiêm túc tìm kiếm đấy, tuyệt đối sẽ không để mi tìm thấy một món nào không cay!!

Đấu với ta à!

【...】 Nó ngây thơ cho là tiểu tỷ tỷ chỉ nói cho vui, ai ngờ cô lại làm thật!

Ti Tàng: "..."

Cô thật sự không phải cố ý?

Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy nghiêm túc và chân thành, thật sự không nhìn ra thành phần cố ý.

"Bản vương không ăn thứ này." Ti Tàng đè ép ngờ vực trong lòng, chỉ vào đồ trên bàn: "Dọn đi!"

"Thật sự không ăn?"

"Không ăn!"

"Ồ."

Sơ Tranh dọn đồ đi, Ti Tàng tức giận đi ra phòng khách ngồi, bóng lưng dường như cũng lộ ra sát khí.

Tâm tình Sơ Tranh rất tốt, lần nữa gọi một phần đồ ăn cho hắn.

Lúc Ti Tàng ăn, hắn lật tới lật lui toàn bộ món, xác định bên trong không có thứ như vừa rồi mới hạ miệng.

-

Mấy ngày kế tiếp Ti Tàng đều học tập những thứ của thế giới này, hắn học rất nhanh, kiến thức cơ bản đều hiểu gần hết.

Thậm chí có thể ra ngoài mua đồ một mình...

Chỉ là dễ bị vây xem.

Bất kể Sơ Tranh nói thế nào, hắn đều không muốn thay bộ quần áo trên người hắn, chỉ có ban đêm khi đi ngủ, mới miễn cưỡng thay đồ ngủ mà Sơ Tranh chuẩn bị cho hắn.

Từ lần trước Sơ Tranh livestream, sau đó thì không quan tâm đến Hoa Diệp bên kia nữa, mặc kệ đối phương mắng hay là làm gì, cô đều không có bất kỳ đáp lại gì, lặn sâu như thần.

Bây giờ đám fan hâm mộ này đã mò ra được số điện thoại của cô.

Nhưng Sơ Tranh đã có dự kiến trước, đã sớm đổi số mới rồi.

Chiếc điện thoại kia đang tắt máy, một đám fan hâm mộ gọi không được, tức giận đến chửi mẹ.

Fan hâm mộ của Hoa Diệp còn chưa cường đại đến mức có thể trực tiếp tìm được số mới của cô.

Hoa Diệp ở sau lưng châm ngòi thổi gió, chế tạo điểm nóng, làm cho cô ta trở thành người bị hại đáng thương, tranh thủ sự đồng tình, kiếm fan hâm mộ.

Sơ Tranh chờ thời cơ xêm xêm rồi, đăng nhập vào nền tảng livestream, hẹn trước thời gian live.

【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời thu hoạch được một trăm ngàn fan, thời hạn một ngày. 】 Vương Giả tận dụng mọi thứ để mà ngoi lên.

-

【 Băng Linh Linh: Diệp Diệp, chị đã biết chưa? Mộ Quỷ sắp livestream. 】

Hoa Diệp vừa tắm rửa xong ra, thì nhìn thấy trên màn hình máy tính có tin nhắn này nhảy ra.

Băng Linh Linh là quản lý fan hâm mộ của cô ta, bình thường có liên hệ sâu nhất với cô ta.

Chuyện lần này, Băng Linh Linh cũng bỏ ra khá nhiều công sức.

Thật ra Hoa Diệp cũng không muốn hại Sơ Tranh, nhưng nghĩ đến lúc ấy cô thấy chết không cứu, Hoa Diệp cũng tức tối trong lòng.

Nếu như không phải cô...

【 Hoa Diệp: Livestream? 】

【 Băng Linh Linh: Đúng vậy, chị xem này. 】

Băng Linh Linh cắt ảnh cho cô ta xem, phía trên là tin Sơ Tranh báo trước sẽ livestream, thời gian là 7 giờ đúng.

Bây giờ là sáu rưỡi, còn nửa tiếng nữa.

【 Băng Linh Linh: Thật không biết sao cô ta còn có mặt mũi mà mở live nữa, thật buồn nôn, em lập tức tổ chức người qua, em thật muốn xem xem cô ta muốn làm gì! 】

Hoa Diệp nhìn chằm chằm tin nhắn Băng Linh Linh gửi, gẩy gẩy lọn tóc, đánh chữ gửi đi.

【 Hoa Diệp: Thôi không nên ồn ào thì hơn, chuyện đó... Cứ như vậy đi, chị coi cô ta là bạn, nhưng cô ta không coi chị là bạn, cứ coi như chị mắt mù đi. 】

【 Băng Linh Linh: Diệp Diệp, là lỗi của cô ta, cô ta phải xin lỗi! Chị yên tâm, chúng em sẽ lấy lại công đạo cho chị! 】

Hoa Diệp không nhịn được cong khóe môi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện