Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Kim Ốc Tàng Kiều (16)⊰⊹


trước sau

Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Ti Tàng lại giày vò hai ngày, TV và loa trí năng đều giày vò đến không có ý nghĩa.

Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, bưng tư thái của Yêu vương đồng ý với lời Sơ Tranh.

Nếu mà ở Yêu giới, hắn có thể tùy hứng nói loại lời như "mặc kệ ngươi dùng cách gì, ta chỉ muốn nhìn thấy đồ vật".

Nhưng vấn đề là hắn không ở Yêu giới.

Hắn gặp phải nhân loại này...

Một lời khó nói hết.

Không phải chỉ là làm việc thôi sao?

Hắn còn có thể bị một nhân loại xem thường à?!

Yêu vương làm gì cũng tuyệt nhất! Tuyệt nhất!

Sơ Tranh bảo hắn bắt đầu từ rửa bát.

Ti Tàng ăn cơm tối xong, hùng hổ thu dọn bát đũa đưa vào phòng bếp, còn chưa rửa thì Sơ Tranh đã nghe thấy tiếng bát vỡ.

Sơ Tranh tựa ở cạnh cửa: "Làm vỡ trừ tiền lương."

Ti Tàng còn chưa kịp giấu "thi thể" táo bạo muốn ném bát.

Sơ Tranh nhẹ nhàng nhắc nhở: "Trừ tiền lương."

Ti Tàng: "..."

Ti Tàng trầm mặt đuổi Sơ Tranh ra ngoài.

"Vương, cái này hình như không cần..." Đồ Lăng Thú ngồi xổm trên bếp, còn chưa nói hết lời, Ti Tàng đã đổ không ít nước rửa bát xuống.

"Câm miệng! Bản vương không biết sao?" Hắn đã trông thấy Sơ Tranh đổ thứ này rồi!!

"..."

Đồ Lăng Thú nhìn Ti Tàng càng rửa càng ra nhiều bọt, quay người nhảy xuống, rời khỏi phòng bếp, để tránh lát nữa lại gặp tai họa.

Trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền đến tiếng đổ vỡ.

Sơ Tranh đỡ trán, may mà đồ Ti Tàng dùng là bạc, rơi không vỡ.

Xem ra cô cũng phải đổi cho mình một phần đồ dùng bằng bạc...

Một tiếng sau, Ti Tàng đi từ phòng bếp ra, trên người dính không ít bọt bong bóng, nhìn hơi chật vật.

Nhưng người ta quá đẹp, nên dù có chật vật thì cũng không khó nhìn.

Sơ Tranh đi vào xem, ngoại trừ đồ chính hắn dùng, thì thứ may mắn còn sống sót không nhiều...

"Đây là ngoài ý muốn..." Ti Tàng khô cằn giải thích.

Ai biết thứ đồ chơi kia trơn như thế.

"Nể tình anh làm lần đầu tiên, hôm nay không trừ tiền của anh." Sơ Tranh đưa tiền lương ngày hôm nay cho Ti Tàng.

"..."

Ai có thể nghĩ tới, đường đường là Yêu vương, có một ngày lại luân lạc tới nước này.

"Điện thoại bao nhiêu tiền?"

"Anh muốn cái nào?"

Ti Tàng làm sao biết nhãn hiệu điện thoại gì: "Giống điện thoại của ngươi."

"Mười ngàn."

"..." Yêu vương không có khái niệm gì với tiền rất mờ mịt.

"Giống như vậy, cần một trăm tờ." Sơ Tranh chỉ vào tiền lương trong tay hắn.

"..."

Một trăm tờ?

Ti Tàng mặt lạnh lùng đi ra ngoài.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô keo kiệt quá rồi đấy? 】 Vương Giả cảm thấy tiểu tỷ tỷ nhà nó quá phát rồ.

Chúng ta thiếu tiền à?

Chúng ta có tiền mà!!

Sơ Tranh cao thâm không thôi: "Mi không hiểu."

Thẻ người tốt là Yêu vương, đã quen áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, hô phong hoán vũ, người người đều phải nghe theo hắn.

Nhưng bây giờ ở hoàn cảnh xa lạ, tất cả mọi thứ đều lạ lẫm với hắn... Dễ lừa nha!

【...】 Cặn bã! Cầm thú!

Sơ Tranh che đậy Vương Giả lại.

-

Ti Tàng làm việc hai ngày, chỉ cảm thấy kiếm tiền thật khó, muốn về Yêu giới.

Đồ Lăng Thú cũng tràn đầy đồng cảm: "Vương, không bằng chúng ta đi tìm người bảo vệ kia đi, xem xem có cách nào trở về không?"

Ti Tàng: "Ngươi biết hắn ở đâu không?"

Đồ Lăng Thú: "..."

Một người một thú trầm mặc nhìn nhau.

Ti Tàng đột nhiên giơ tay, một tay ấn Đồ Lăng Thú vào trong ghế sofa.

"Vương, Vương!!" Đồ Lăng Thú sợ hãi cực kỳ.

Ti Tàng cười lạnh: "Nếu không phải ngươi, thì sao ta lại ở đây được, bây giờ ta phải giết chết người."

Đồ Lăng Thú: "..."

Trước đó ngài đều không muốn giết ta, sao bây giờ lại muốn rồi!!

"Cứu mạng... Cứu mạng!!" Đồ Lăng Thú thật sự cảm giác được lực đạo trong tay Ti Tàng, hắn thật sự muốn bóp chết mình.

"Ti Tàng, anh làm gì thế!" Sơ Tranh cướp Đồ Lăng Thú khỏi tay Ti Tàng.

Đồ Lăng Thú giơ móng vuốt ôm lấy Sơ Tranh, lần đầu tiên phát hiện nhân loại này tốt như vậy.

Vương thật đáng sợ!

Ti Tàng lạnh lùng liếc cô một cái, trong đôi mắt màu tím nhạt như bảo thạch thượng hạng lúc này lại lộ ra một cỗ tà lệ.

Hắn ngồi ở đằng kia, giống như đó chính là trường Tu La, không khí giống như cũng ngừng lại.

Trước đó mặc dù Ti
Tàng táo bạo, nhưng rất ít khi giống như vậy... Âm u, ép cho người ta thở không nổi.

Sơ Tranh vừa muốn nói chuyện, Ti Tàng đã thu liễm thân khí thế kia, cầm điều khiển từ xa chuyển kênh.

Không khí trong phòng lần nữa lưu động, cỗ áp lực khiếp người kia biến mất.

"Hắn sao thế?" Sơ Tranh hỏi Đồ Lăng Thú.

"..." Không biết. Đồ Lăng Thú yếu ớt nói: "Vị Vương này vẫn luôn hỉ nộ vô thường."

Có thể là vừa rồi vị này nhớ tới nguyên nhân vì sao hắn lại luân lạc ở đây...

Sơ Tranh buông Đồ Lăng Thú ra, Đồ Lăng Thú lập tức lẻn đến bệ cửa sổ, ngồi cùng cây non.

Sơ Tranh ngồi xuống bên cạnh Ti Tàng: "Anh muốn điện thoại như vậy?"

"Bản vương không muốn nữa." Ti Tàng mặt không cảm xúc chuyển kênh, diễn gì thì hắn hoàn toàn không nhìn, chỉ chuyển chơi.

"Anh cảm thấy tôi đang chỉnh anh?" Ta chính là đang chỉnh mi đấy!

Ti Tàng cười lạnh.

"Anh có biết ở bên ngoài kiếm tiền càng khó hơn không?" Ở chỗ cô, Ti Tàng chỉ làm một vài việc nhỏ, rửa chén một trăm, lau nhà một trăm.

Công việc thoải mái như vậy đi đâu mà tìm được chứ?

"Anh muốn dễ dàng cũng được." Sơ Tranh rút điều khiển từ xa đi, tắt TV: "Có một cách, nếu anh đồng ý, thì sáng mai anh có thể có được điện thoại mới."

Ti Tàng híp mắt lại: "Cách gì?"

Sơ Tranh câu ngón tay, ra hiệu Ti Tàng tới gần.

Ti Tàng hơi chần chờ, tới gần.

Sơ Tranh nói nhỏ bên tai hắn một câu, sắc mặt Ti Tàng bỗng nhiên biến đổi, đứng bật dậy: "Bản vương biết ngay mà, ngươi vẫn luôn nghé thân thể bản vương!!"

Sơ Tranh dựa vào ghế sofa, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh nhìn hắn: "Đây chính là đường tắt."

Không cần nỗ lực gì cả mà có thể đạt được à, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

Ti Tàng: "Bản vương đường đường là Yêu vương, một nhân loại như ngươi mà có thể ngấp nghé được chắc! Ngươi nằm mơ đi!"

Ti Tàng nói xong, trực tiếp đi vào phòng ngủ, nhốt Sơ Tranh ở bên ngoài.

Sơ Tranh: "..." Đó là phòng ta.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô cứ không thể đi con đường bình thường được sao? 】 Yên bình mà lấy được tín nhiệm của thẻ người tốt không được sao? Không được sao?!

Sơ Tranh: "Kẻ có tiền như chúng ta không đi đường thường."

【...】 Có một câu thô tục muốn nói với cô.

-

Ti Tàng khóa lại cửa, đặt mông ngồi trên giường... Gian phòng chỉ lớn từng ấy, hắn chỉ có thể ngồi ở đây.

Ti Tàng giơ tay sờ lỗ tai, vừa rồi khi cô nói chuyện với mình, cách gần như vậy, lúc này trên tai dường như vẫn còn mang theo hơi nóng và ướt át.

Ti Tàng cọ cọ lỗ tai, bực bội đạp đồ vật bên cạnh một cước.

Chỉ dựa vào cô ta mà cũng muốn...

Bây giờ hắn rẻ mạt bao nhiêu, tức chết hắn!

Ti Tàng tức giận một hồi, mở bàn tay ra, vì sao thế giới loài người lại hạn chế yêu lực của hắn...

Hắn có thể cảm giác được, yêu lực vẫn còn, hơn nữa còn rất dồi dào.

Chỉ là hắn không dùng được.

Giống như có xiềng xích vô hình khóa chặt sức mạnh vào trong thân thể hắn vậy.

Bàn tay Ti Tàng chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Hắn phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi thế giới này, về Yêu giới mới được.

Hắn không chịu được nơi này...

Cũng không chịu được nhân loại kia!!

Càng nghĩ càng tức giận, Ti Tàng lại trút giận lên chiếc giường của Sơ Tranh.

*

Giường: Ta làm sai sao?

Tiểu tiên nữ: Bởi vì mi không có vé tháng, bảo họ ném cho mi đi.

Giường:...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện