Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Bây giờ cuộc sống thường ngày của Sơ Tranh chính là livestream, vung tiền tặng quà, đấu võ mồm với Ti Tàng, nhìn Ti Tàng xù lông, cuối cùng lại không thể không chấp nhận.
Tháng ngày trôi qua rất thoải mái.
Đam mê kiếm tiền của Ti Tàng bộc phát theo lúc hắn muốn mua đồ, lúc không muốn mua thì hoàn toàn không có hứng thú.
Không biết vì sao Ti Tàng tình nguyện ra ngoài làm đủ việc kiếm tiền, hoặc là quanh co lòng vòng moi tiền từ Sơ Tranh, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đi livestream.
Lấy dáng vẻ này của hắn thì kiếm tiền rất dễ dàng.
"Bản vương mới không muốn bị nhiều người như thế nhìn đâu." Đây là câu trả lời của Ti Tàng.
"Vậy anh muốn cho ai nhìn?" Sơ Tranh hỏi theo.
Ti Tàng trừng cô một cái: "Biết rõ còn cố hỏi, thú vị lắm sao?" Hắn là Yêu Vương một lòng!
Mặc dù ban đầu mục đích của hắn chỉ là vì khôi phục yêu lực.
Nhưng nếu như đã phát sinh thì hắn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
Đến khi sinh mệnh của nhân loại này kết thúc mới thôi, hắn đều là của một mình cô.
Nghĩ như thế, Ti Tàng lại có chút đắc ý, Yêu Vương giống như hắn đi đâu mà tìm được chứ.
Sơ Tranh nghiêm túc nói: "Thú vị."
"Ha ha."
Ti Tàng cười lạnh một tiếng, cũng tặng kèm cho cô một ánh mắt lạnh lùng như dao.
"Tối nay ăn đồ cay..."
Ti Tàng nghiêng người tới, hôn lên mặt Sơ Tranh một cái, cứng rắn kháng nghị: "Không ăn."
Người phụ nữ này thật biết hố người!
"Vậy..." Sơ Tranh kéo người vào lòng: "Ăn anh?"
"..."
Trên mặt Ti Tàng hiện lên một tia bất mãn, nhưng mà lại không từ chối yêu cầu của Sơ Tranh.
-
Xuân về hoa nở, mặt đất lần nữa khôi phục lại, gió xuân thổi qua chạc cây, chồi non màu xanh lá ló đầu ra.
Sơ Tranh đứng trên ban công nhìn gốc cây non kia, hơi phát sầu.
"Ti Tàng."
"Ti Tàng!"
"Chuyện gì." Ti Tàng trực tiếp quấn chăn đi tới, dựa vào cửa thủy tinh ngáp, giữa lông mày đều là vẻ mỏi mệt.
Sơ Tranh chỉ vào cây con kia hỏi: "Cây non này của anh có phải sắp chết rồi không?"
Cô chưa từng quan tâm đến cây non này, bởi vì Ti Tàng nói không cần cô quan tâm.
Cho nên bình thường đều là do Ti Tàng tự tưới nước cho nó.
Ti Tàng nhìn sang theo.
Cây non vốn không nhiều lá, lúc này khô héo một mảnh, nhánh cây dường như cũng cong cong.
Lúc này Ti Tàng biểu thị: "Bản vương tưới nước đúng hạn mà!"
Sơ Tranh nắm lấy một chiếc lá cây: "Vậy sao lá của nó lại héo rồi?"
Ti Tàng trầm ngâm một lát: "Chắc là nó muốn đổi màu sắc?"
Sơ Tranh: "..." Đổi ông nội anh chứ đổi!
Yêu Vương đại nhân chưa từng nuôi Tiểu Thụ Yêu, cho nên hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Cây non đột nhiên khô héo, trở thành đề tài thảo luận tạm thời của Sơ Tranh và Ti Tàng.
Ti Tàng làm không ít cách, cho cây non một chút yêu lực của hắn, cũng không thấy cây non sống lại.
Làm sao để nuôi sống một cái cây đây.
Sơ Tranh cảm thấy phải xin sự giúp đỡ từ đám dân mạng thần thông quảng đại.
[ Nó thiếu dinh dưỡng à? ]
[ Đất đai nhìn cũng không ổn lắm... Nhưng đây là cây gì? Sao chưa thấy bao giờ nhỉ? ]
[ Có phải Mộ Mộ không bón phân không? ]
Thụ Yêu cũng cần bón phân sao?
Hiển nhiên Yêu Vương đại nhân cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Mà Sơ Tranh có quan niệm ban đầu về "Yêu" cũng không nghĩ tới Yêu cần phải được bón phân gì đó.
Sau khi bón phân cho cây non, đợi thêm mấy ngày, hình như nó dần dần chuyển biến tốt đẹp hơn.
"Dời nó đến vùng ngoại ô trồng đi thôi." Ti Tàng đột nhiên nói.
"Vì sao?"
"Không muốn nuôi nữa." Ti Tàng nói rất tùy hứng, phù hợp với thiết lập Yêu Vương của hắn.
Nhưng Yêu Vương đại nhân nói không sai, ở Yêu giới loại thực vật đều tự trải qua gió táp mưa sa ở dã ngoại, tu luyện thành yêu.
Nuôi nó ở đây, có lẽ không chỉ không giúp được nó, mà ngược lại còn hại nó.
Tốt xấu gì cũng đi cùng hắn, Yêu Vương đại nhân cảm thấy cần phải che chở tiểu đệ một chút.
"Ồ." Sơ Tranh cũng không hỏi nhiều.
Ngày hôm sau cô dẫn theo Ti Tàng và gốc cây non kia ra khỏi thành phố, tìm một ngọn núi ít dấu chân người, trồng cây non xuống.
Đồ Lăng Thú cào đất, có chút không muốn: "Ngươi không có ở đây thì chỉ còn lại một mình ta thôi." Hu hu hu một mình nó phải tiếp nhận lửa giận của Vương, nó thật khổ.
Cây non lung lay nhánh cây, không biết là bị gió thổi, hay là đáp lại Đồ Lăng Thú.
Ti Tàng vẽ trên mặt đất mấy nét, ánh sáng chớp lên, tiếp đó màu sắc và dáng vẻ của cây non đã biến thành giống như cây bên cạnh.
-
Một năm sau.
Sơ Tranh và Ti Tàng đến xem cây non, cây non nuôi ở nhà cô một năm cũng không thấy lớn lên tí nào, giờ ở đây chỉ qua thời gian một năm đã lớn lên thành một cây đại thụ.
Nếu như không phải Ti Tàng chắc chắn
đây chính là gốc cây kia, thì Sơ Tranh cũng tưởng rằng tìm nhầm rồi.
"Nó còn có thể biến hóa không?"
"Chắc là không thể." Nơi này không cung cấp điều kiện cho nó biến hóa: "Ở đây làm gốc cây cũng rất tốt."
Loại tiểu yêu kiểu này ở Yêu giới cơ bản không sống lâu được.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì nó có thể sống ở đây mãi đến thật lâu về sau, trở thành lão tổ tông trên núi này cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà mấy năm sau, Ti Tàng đã bị vả mặt.
Một thiếu niên dẫn theo Thụ Yêu đã biến hóa tìm tới cửa.
Thiếu niên có vẻ vẫn còn là một học sinh, Tiểu Thụ Yêu vẫn mini như cũ, ngồi ở trong lòng bàn tay thiếu niên.
Sơ Tranh: "..."
Đã nói không thể biến hóa cơ mà?
"Cô... Cô ấy nói muốn tới thăm hai người một chút."
"Tôi nhớ nó là nam mà." Sơ Tranh bất thình lình tung ra một câu.
Tiểu Thụ Yêu phản bác: "Người ta là con gái!"
Ti Tàng cổ quái nhìn Tiểu Thụ Yêu một chút.
Tiểu Thụ Yêu giống như chột dạ dời ánh mắt: "Vương..."
Ti Tàng không lên tiếng.
Sơ Tranh ngược lại không thèm để ý nó là nam hay nữ, chỉ tò mò một vấn đề khác: "Sao nó biến hóa được?"
Thiếu niên hơi xấu hổ: "Nó uống máu của tôi."
Ti Tàng hiểu rõ, máu của nhân loại cũng có hiệu quả tương tự, thậm chí sẽ tốt hơn...
Lúc trước một phương thức khác mà người bảo vệ kia không nói ra, chắc là cái này rồi.
Chỉ là phải cần bao nhiêu máu mới đủ chèo chống cho nó biến hóa chứ?
Thiếu niên này đi bộ du lịch với bạn bè, sau đó bị lạc đường, lại gặp phải trời mưa, lúc trời tối giẫm trượt, ngã xuống.
Vừa vặn ngã ngay cạnh gốc cây, đầu bị đập trúng, máu chảy theo nước mưa đến chỗ cây.
Cây này vốn cũng là yêu đã từng biến hóa, trước đó chỉ vì bị tổn thương, mấy năm này nuôi dưỡng cũng gần khỏi rồi.
Cho nên biến hóa lần nữa thật ra cũng không khó lắm.
Cây non vì thiếu niên mà có thể biến hóa, mà thiếu niên cũng vì cây non mà được cứu.
Đây là một câu chuyện cả hai cùng có lợi.
Sau khi tiễn hai người này đi, Sơ Tranh vẫn cảm thấy không đúng: "Em nhớ nó là nam mà, Thụ Yêu còn biết biến đổi giới tính à?"
"Không thể." Ti Tàng nói: "Chắc nó thích người kia."
"..."
Vậy cuối cùng không phải sẽ lộ tẩy sao?
Sơ Tranh cảm thấy Tiểu Thụ Yêu thật to gan.
Ti Tàng: "Vì người mình thích, chuyện gì cũng có thể làm được."
Sơ Tranh nhướn mày: "Vì em, chuyện gì anh cũng chịu làm à?"
Ti Tàng hừ lạnh một tiếng: "Bản vương lại không nói thích ngươi."
"Ồ, xem ra em phải tìm bạn trai mới."
"Ngươi dám!" Ti Tàng giận.
Sơ Tranh liếc nhìn hắn, Ti Tàng tức giận, cắn răng cúi đầu: "Ngươi muốn bản vương làm gì?"
Yêu Vương co được dãn được, bản vương nhường cô!
"Mãi mãi thích em."
"Ngươi sẽ mãi mãi thích bản vương chứ?"
"Đương nhiên."
Ti Tàng: "Vậy bản vương cũng đồng ý với em."
Đồ Lăng Thú ngồi xổm bên chân hai người, nhìn hai người ôm, hôn... Nội tâm như nước lũ cuốn qua.
Cuối cùng khổ nhất vẫn là nó!!
*
Vị diện tiếp theo có lẽ lấy góc nhìn của Tinh Tinh tương đối nhiều, thận trọng đặt mua ~ Câu chuyện đại khái là kiểu giới giải trí kim chủ quá yêu tôi thì phải làm sao phiên bản Tranh gia. ***
Nhiệm vụ hoàn thành! Chúc Tranh gia sinh nhật vui vẻ! Chúc cả nhà thất tịch vui vẻ ???? Như thường lệ, sau mỗi lần chơi lớn là những lần lặn sâu để hồi sức, lần này có lẽ phải khá lâu. Vì mình vừa tìm được công việc và cần gạt bỏ mọi thú vui đi, dành thời gian ban đầu để thích ứng với nó. Theo suy đoán của mình thì truyện sẽ hoàn ở quyển 14, tức là còn khoảng 2 quyển nữa. Các bạn chờ được mình thì rất hoan nghênh, không chờ được thì bye bye ~ Tương lai còn dài, hân hạnh được gặp ????