Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Xì xì xì..."
Đèn trong phòng lóe lên, dưới ánh sáng chớp tắt, dấu tay máu trong gương bắt đầu nhỏ máu xuống.
Giữa khe hở có bóng ma hiện lên.
Sơ Tranh: "..."
Sợ quá!
"Cô Sơ cô Sơ!!" Cô Miêu ở bên ngoài hoảng sợ kêu lên: "Cô không sao chứ!!"
"Không sao." Sơ Tranh trấn định đáp một tiếng.
Có thể là nghe thấy giọng nói trấn định của Sơ Tranh, cô Miêu hơi an tâm một chút.
Xì xì xì ——
Đèn vẫn đang lóe lên, cuối cùng lâm vào trong bóng tối.
Trong gương, bóng ma càng ngày càng rõ ràng, giống như đi từ chỗ sâu trong tấm gương tới.
Đó là một con ma nữ, tóc tai bù xù, không nhìn thấy mặt.
Hai cánh tay trắng bệch đưa về phía trước, tự mang bối cảnh âm từng chút từng chút bò ra khỏi tấm gương.
Sơ Tranh đứng ở đằng kia bất động, thần sắc hờ hững nhìn tấm gương.
Ác linh đại khái là thấy nghi hoặc sao người này lại không sợ, ngừng lại.
Là cô ta không đủ khủng bố sao?
Ác linh nghĩ nghĩ, đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra gương mặt be bét máu thịt dưới tóc, còn tặng kèm một nụ cười quỷ dị.
Tối như bưng, có một con ác linh trong gương bày ra một gương mặt máu thịt be bét cười với bạn...
Sơ Tranh: "..."
Thật đúng là gặp ma mà!
Sơ Tranh sờ trên người một chút, nhớ tới cái bình đựng ác linh kia không mang theo bên người.
Sơ Tranh từ bỏ phương án thứ nhất, khởi động phương án thứ hai.
Cô tiến lên một bước, bắt lấy tay ác linh vươn từ trong gương ra, kéo ra ngoài một cái, ném rầm lên tường.
Ác linh: "..."
Ác linh bị ngã cho ngu luôn.
Người này sao lại không sợ?
Nghi vấn của ác linh còn chưa giải đáp, thì cô ta đã bị người ta xách lên lần nữa, đập qua đập lại giống như cái túi.
-
Hai phút sau, ác linh quỷ khóc sói gào chui vào trong gương, nhưng đáng tiếc chân cô ta bị Sơ Tranh túm lấy, làm cách nào cũng không bò về được.
"Hu hu hu, ta sai rồi..." Ác linh bắt đầu cầu xin tha thứ.
Sơ Tranh: "Sai chỗ nào?"
"..."
Cô ta làm sao biết mình sai chỗ nào!
Sai ở chỗ biểu cảm của cô ta chưa đủ khủng bố sao?
Hay là sai ở chỗ bộ quần áo hôm nay của cô ta không đủ hoa lệ?
Bình thường mọi việc đều rất thuận lợi, ai biết hôm nay lại gặp trắc trở chứ!!
"Ta... Chỗ nào ta cũng sai cả, hu hu, ngươi thả ta về đi, ta không dám nữa."
Ác linh gào đến mức ruột gan đứt từng khúc.
"Cô Sơ... Cô Sơ, cô đang nói chuyện với ai vậy." Cô Miêu chờ ở bên ngoài hồi lâu, thật sự không chịu được nữa.
Cô Miêu không nghe thấy câu trả lời, run rẩy giơ điện thoại di động lên, chuẩn bị đi mở cửa.
Ngón tay vừa đụng phải cửa phòng tắm thì cửa mở ra từ bên trong.
Sơ Tranh đi từ bên trong ra: "Nói chuyện điện thoại với bạn."
Cô Miêu thở phào, lại đi đến nhìn nhìn bên trong: "Bên trong... Không có thứ gì chứ?"
"Không có."
Sơ Tranh giơ tay bật đèn, ký túc xá lập tức sáng lên.
Cô Miêu đánh bạo nhìn vào bên trong: "Trước đó rõ ràng tôi trông thấy trên gương có dấu tay máu."
"Chắc cô đi làm mệt quá nên xuất hiện ảo giác rồi." Sơ Tranh bình tĩnh nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng tự mình dọa mình."
Cô Miêu ngờ vực, là vậy sao?
Chẳng lẽ là mình nhìn nhầm thật?
Cuối cùng cô Miêu cũng không dám đi tắm, cô ấy sợ.
Sơ Tranh ném bình nhỏ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, tắt đèn đi ngủ.
-
Hôm sau.
Sơ Tranh vừa dậy thì nghe nói xảy ra chuyện rồi.
Mấy học sinh hôm qua phạm tội kia, có một học sinh chết trong nhà vệ sinh.
Buổi sáng học sinh ở ký túc xá đi vệ sinh, phát hiện có một phòng có máu chảy ra, mở ra xem thì nhìn thấy thi thể máu me khắp người.
Khi Sơ Tranh đến thì cảnh sát vẫn còn chưa tới.
Cô lấy thân phận giáo viên y tế vào xem.
Trên người người chết có rất nhiều dấu vết cắn xé, trong phòng kế bên cũng đầy vết máu do ngón tay cào ra.
Lúc chết chắc là cực kỳ đau đớn.
Thí luyện giả nghe thấy tiếng gió đều đã đến đây cả, sắc mặt đều không tốt lắm.
Đêm qua họ đều gặp một vài thứ, chỉ là tạm thời còn chưa tạo thành tổn thương cho họ.
Đây là tiến triển bình thường, đợi đến khi người chết trong phó bản càng ngày càng nhiều, thứ họ gặp phải sẽ càng ngày càng lợi hại.
"Đại lão, cô vào xem rồi à, chết thế nào vậy?" Vạn Tín đi đến chỗ Sơ Tranh hỏi.
"Bị thứ gì đó cắn chết."
"Thứ gì?"
"Không biết."
Nhưng phân tích từ hành vi của mấy học sinh kia thì hơn phân nửa là có liên quan đến động vật.
Dù sao trước đó bọn
họ có hành vi ngược đã mèo mà...
"Tôi đi tìm mấy đứa còn lại hỏi một chút, xem xem có manh mối gì không." Vạn Tín nói xong thì đi về phía ký túc xá.
Tô Vận bịt mũi, không rõ thần sắc nhìn cửa vào toilet.
Lộ Giang và Lâm Táp đứng mỗi người một bên, giống như hai tôn sát thần.
Tạ Sướng đang nói chuyện với chủ nhiệm, đại khái là bàn xem nên xử lý chuyện này như thế nào.
Sơ Tranh đi bộ xuống lầu, trông thấy Đông Chiết ở dưới lầu.
Đông Chiết vẫn mặc bộ quần áo thể thao màu đen kia, đang không nhanh không chậm đi sang phía bên này.
"Cô Sơ." Đông Chiết chào hỏi trước: "Cô cũng tới xem náo nhiệt à?"
Náo nhiệt?
Sơ Tranh nhìn lên trên một chút: "Đúng là náo nhiệt thật."
Đông Chiết: "Cô Sơ có phát hiện ra gì không?"
Sơ Tranh không rõ ý vị mà nói: "Phát hiện ra anh."
Đông Chiết: "???"
Đông Chiết không hiểu câu nói này, phát hiện ra hắn thì có ích gì?
"Anh muốn lên trên à?" Sơ Tranh cũng không có ý giải thích, chỉ chỉ phía trên.
"Không lên." Đông Chiết lắc đầu.
Sơ Tranh a một tiếng, đi lên phía trước mấy bước, dừng lại: "Tôi muốn đến thư viện, anh đi không?"
"Được, vừa vặn không có việc gì." Đông Chiết đồng ý ngay: "Nhưng lúc này cô đến thư viện làm gì?"
"Đến thư viện đương nhiên là để đọc sách."
"..."
Đông Chiết nhìn vẻ mặt chững chạc đàng hoàng của cô gái, có một loại cảm giác rằng cô đang nói thật.
Nhưng vào loại tình huống này rồi mà còn đọc sách?
Đông Chiết đuổi theo Sơ Tranh, đi đến bên phải cô: "Hình như cô Sơ đối xử với tôi khá đặc biệt."
Sơ Tranh liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Đông Chiết mắt nhìn phía trước, tự nói: "Tôi thấy đối với ai cô cũng rất lạnh nhạt, sao lại tình nguyện nói nhiều với tôi?"
Theo như hắn quan sát, người này cực kỳ không thích hòa hợp.
Bên phía thí luyện giả cô sẽ không xen vào, người duy nhất gặp gỡ tương đối nhiều chính là người tên Vạn Tín kia.
Vẫn là Vạn Tín tự dán vào.
Hơn nữa hai người giao lưu cũng không tính là nhiều, đa phần đều là Vạn Tín nói, cô lãnh đạm nghe, khi nghe thấy chuyện mình cảm thấy hứng thú mới có thể miễn cưỡng mở miệng.
Nhưng với hắn thì không phải như thế...
Sơ Tranh nói lại theo hắn: "Anh rất đặc biệt."
Thẻ người tốt có thể không đặc biệt sao.
Chỉ có một tấm như vậy mà.
Đông Chiết nhíu mày: "Không biết tôi đặc biệt ở đâu?"
Sơ Tranh: "Anh tồn tại thì đã rất đặc biệt."
Đông Chiết: "..."
Câu này khác gì không nói đâu?
Đông Chiết muốn biết mình đặc biệt với cô ở điểm nào, nhưng lời Sơ Tranh nói rất lập lờ.
Đông Chiết lại hỏi: "Đây là lần thứ mấy cô trải qua không gian Tử Thần?"
"Thứ hai."
Đông Chiết có chút ngoài ý muốn, lúc trước hắn đã nhìn qua, cô chưa từng nói với người khác mình trải qua lần thứ mấy...
"Cô có biết bình thường người mới sẽ không trải qua loại không gian Tử Thần cỡ lớn này không?"
Sơ Tranh: "Không biết."
Cô chỉ là một người mới nho nhỏ, sao mà biết những thứ này được.
Nhưng mà...
Hình như thẻ người tốt biết rất nhiều nha.
Hơn nữa hắn không nói phó bản giống như những thí luyện giả khác, mà là nói không gian Tử Thần...