Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lâm Táp và Vạn Tín nhìn Sơ Tranh nhét ác linh vào trong bình thuốc, cực kỳ hoài nghi bình thuốc kia là đạo cụ gì đó.
Nhưng sao họ không biết có đạo cụ có thể dùng chứ?
"A —— "
Tiếng kêu thảm thiết vạch phá đêm tối, truyền đến tai họ.
Lâm Táp và Vạn Tín liếc nhau, đồng thời nhìn sang phía bên kia.
Hướng kia là... Rừng cây nhỏ của trường học?
【 Tiểu tỷ tỷ, cô mà còn không đi nữa thì thẻ người tốt của cô sẽ gặp nguy hiểm nha. 】
Sơ Tranh: "..."
Mẹ!
Sơ Tranh tức giận chửi một tiếng trong lòng, không quan tâm Lâm Táp và Vạn Tín nữa, trực tiếp chạy qua phương hướng rừng cây nhỏ.
Rừng cây nhỏ nổi sương mù, người đi vào gần như không nhìn thấy thứ gì ở phạm vi ngoài hai mét.
Sơ Tranh đi vào chưa được một phút đồng hồ thì gặp phải một học sinh lảo đảo chạy ra ngoài.
"A!!"
Học sinh kia thấy cô thì ôm đầu kêu lên trước.
"Đừng tìm tôi, không phải tôi, tôi không làm gì cả, đừng tới đây..."
Sơ Tranh: "..."
Ta đáng sợ vậy sao?
Sơ Tranh thấy rõ người này là một trong số những học sinh ngược đãi mèo lúc trước, không biết sao lại chạy đến đây.
Sơ Tranh giơ tay đánh người ngất xỉu, đi vào bên trong.
Rất nhanh cô đã trông thấy hai cái bóng di động trong sương mù, đang đánh nhau.
Sơ Tranh vừa tới gần thì có một cái bóng bay từ bên kia ra, trực tiếp đập vào gốc cây bên cạnh cô, ngã xuống đất.
Sương mù phun trào, bóng đen to lớn lướt gấp mà đến, không khí xung quanh cũng như bị đè nén lại, nguy cơ tứ phía.
Sơ Tranh dùng tốc độ rất nhanh tiến lên, ngân tuyến thoáng hiện lên theo sương mù, kết thành một tấm lưới lớn màu bạc đủ để ngăn chặn bóng đen.
Bóng đen đụng vào, lưới lớn hõm vào mấy phần, một giây sau lập tức bắn bóng đen ra.
"Anh không sao chứ." Sơ Tranh quay người nhìn về phía người đàn ông dựa vào thân cây.
Sao thẻ người tốt vẫn yếu như vậy chứ...
Không có ta, thẻ người tốt sẽ không sống nổi đúng không!
Quanh thân người đàn ông bị sương mù quanh quẩn, đem đến cho người ta cảm giác không thoải mái lắm.
Nghe thấy câu hỏi, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
Con ngươi đen nhánh lúc này hiện ra ánh sáng đỏ quỷ dị, giống như ma quỷ giết đỏ cả mắt, tàn nhẫn khát máu.
Nhưng rất nhanh cỗ cảm giác âm trầm quỷ dị kia đã biến mất.
Ánh sáng đỏ trong mắt cũng dần dần ẩn nấp xuống, khôi phục lại bình thường.
"Sao cô lại tới đây?" Sắc mặt Đông Chiết không tốt lắm, trong giọng nói cũng lộ ra một vẻ suy yếu.
Sơ Tranh: "Nếu tôi không đến thì bây giờ anh đã treo rồi."
Con mẹ nó chứ không phải đang cứu thẻ người tốt, thì chính là đang trên đường đi cứu thẻ người tốt, ta có thể làm sao!
"..." Đông Chiết chống vào thân cây đứng lên, thấp giọng ho khan hai tiếng: "Rời khỏi nơi này trước đi."
Sạt sạt sạt ——
Lá cây xung quanh vang lên tiếng sàn sạt, giống như có thứ gì đó đang lay động thân cây.
Bốn phương tám hướng đều là âm thanh này.
Sơ Tranh quét mắt nhìn xung quanh một vòng, vẫn rất bình tĩnh như cũ.
"Đi mau." Đông Chiết nắm lấy cổ tay Sơ Tranh kéo cô ra ngoài.
"Sợ cái gì?" Sơ Tranh đi theo Đông Chiết, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh: "Cùng lắm thì làm thịt nó."
Đông Chiết: "Nếu có thể xử được nó thì tôi đã không như bây giờ."
Sơ Tranh: "Anh không giải quyết được không có nghĩa là tôi không giải quyết được."
Đông Chiết đại khái là cảm thấy Sơ Tranh quá tự đại, không trả lời, dẫn cô nhanh chóng đi xuyên qua rừng cây.
Sương mù sền sệt lướt qua xung quanh thân thể họ, mang theo một cỗ tanh hôi làm người ta buồn nôn.
Sương mù càng ngày càng đậm, mà cây cối dường như cũng biến thành dày đặc hơn rất nhiều, đi đến đâu cũng là cây.
Họ bị vây ở đây rồi.
Sạt sạt sạt ——
Sạt sạt ——
Âm thanh càng ngày càng gần.
"Cô đi trước đi." Đông Chiết buông Sơ Tranh ra, đẩy cô một cái: "Tôi đi ngăn chặn nó."
Sơ Tranh quay người giữ chặt hắn: "Tôi đi."
Giọng điệu của Đông Chiết hơi lạnh: "Cô không đối phó được nó, tìm cách rời khỏi chỗ này đi."
Sơ Tranh: "..."
Con gái không có gì không làm được!
Sơ Tranh giơ tay muốn đánh ngất Đông Chiết, kết quả phản ứng của Đông Chiết rất linh mẫn, bị hắn tránh được.
Giọng nói của hắn còn lạnh hơn cả vừa rồi: "Cô muốn làm gì?"
Sơ Tranh vung tay lên, ngân tuyến dao động qua từ dưới mặt đất, theo mắt cá chân Đông Chiết đi lên.
Hình như Đông Chiết có phát giác, theo bản năng tránh sang bên cạnh.
Hắn vừa động, ngân tuyến bỗng nhiên siết chặt, lôi hắn đến gốc cây bên cạnh trói lại.
Đông Chiết: "!!!"
Sương mù quá dày, lúc này Đông Chiết đã không nhìn thấy Sơ Tranh nữa.
Thứ đang trói
buộc trên người hắn không biết là gì, làm cách nào cũng không tránh thoát được.
"Sơ Tranh!"
Đông Chiết kêu to một tiếng.
Sương mù phun trào, nhưng không ai đáp lại.
Ngay cả tiếng lá cây ma sát xung quanh cũng biến mất, tất cả đều trở nên im ắng.
-
Sương mù trong rừng cây nhỏ dần dần tản ra, Vạn Tín và Lâm Táp mơ hồ có thể nhận ra phương hướng, kết thúc công cuộc đi vòng quanh tại chỗ.
Bọn họ vừa vào thì đã đi vòng quanh trong sương mù.
Rừng cây nhỏ này vốn không lớn lắm, nhưng không cách nào mà đi ra được.
Lúc này cuối cùng sương mù cũng tản ra...
"Anh Lâm, ở đây có người." Vạn Tín phát hiện ra học sinh ngất dưới đất trước: "Là học sinh."
Lâm Táp đi tới nhìn một chút, lại quay đầu nhìn về phía chỗ sâu hơn trong rừng cây nhỏ: "Đi vào bên trong xem sao."
Vạn Tín chỉ vào học sinh kia: "Cậu ta thì phải làm sao?"
Lâm Táp không đáp, trực tiếp đi vào bên trong.
Vạn Tín: "..."
Vạn Tín nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không mang theo học sinh kia, lỡ như trong này có thứ gì đó kinh khủng thì sao?
Nói không chừng để cậu ta ở đây còn an toàn hơn.
Bên trong đương nhiên không có thứ gì kinh khủng, bọn họ đi không bao xa thì đã nhìn thấy Sơ Tranh.
"Đại lão đại lão!!"
Vạn Tín hưng phấn chạy lên.
"Cô không sao chứ?"
Sơ Tranh phủi phủi mấy thứ bẩn thỉu dính trên quần áo, ngữ điệu bằng phẳng nói: "Không sao."
"Trong này có thứ gì vậy?" Vạn Tín chỉ nhìn thấy Sơ Tranh, không nhìn thấy những vật khác, vừa sợ lại vừa tò mò.
"Không biết."
Thứ đồ chơi kia kỳ kỳ quái quái, thấy tình huống không đúng là lập tức lựa chọn chạy trốn, cô cũng không bắt được nó.
Sơ Tranh đuổi Lâm Táp và Vạn Tín đi, sau đó mới đi tìm Đông Chiết.
Đông Chiết đã nghe thấy tiếng Sơ Tranh nói chuyện với Vạn Tín, biết cô không sao, lúc này đã bình tĩnh trở lại.
Sơ Tranh thả hắn ra.
Đông Chiết trầm mặt đi ra ngoài.
Nhưng mà chưa đi được mấy bước, thân thể hơi lung lay, choáng váng một trận, có chút đứng không vững.
Trong nháy mắt khi Đông Chiết ngã xuống, được người ta đỡ lấy từ phía sau, ổn định thân thể của hắn.
"Anh bị thương rồi?"
Giọng nói của cô gái thanh thanh đạm đạm, không nghe ra cảm xúc gì.
Giống như chỉ hỏi hắn hôm nay thời tiết thế nào.
Đông Chiết: "Tôi không sao."
Sơ Tranh tới gần hắn một chút, nhìn chằm chằm mặt hắn: "Tôi thấy anh không giống như không sao."
-
Sơ Tranh mang Đông Chiết về phòng y tế.
Đông Chiết ngồi trên chiếc giường đơn, Sơ Tranh bật đèn bên cạnh lên, dễ dàng chiếu sáng bên này.
Xung quanh vẫn tối đen, chỉ có chỗ họ lóe lên ánh sáng.
"Bị thương chỗ nào rồi?"
"Tôi không sao." Đông Chiết cường điệu.
"Anh không nói thì tôi chỉ có thể tự kiểm tra."
Đông Chiết đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, trong thoáng chốc hắn cảm thấy không phải cô đang nói đùa.
Đông Chiết nhịn một chút, vén áo lên, lộ ra vết thương bên sườn.
Vết thương do móng vuốt sắc bén cào ra, sâu đến thấy xương, da thịt bên ngoài bị cào ra, nhìn rất đáng sợ.
Sơ Tranh đi ra bên ngoài tìm đồ vào, ngồi xổm bên giường, xử lý vết thương cho hắn.
Đông Chiết dùng một tay chống giường, một tay vén áo: "Cô có biết vừa rồi có thể cô sẽ chết không?"