Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Không gian Tử Thần bệnh viện tâm thần Lam Xuyên này cũng là sân thí luyện cỡ lớn, nhưng so với hai cái phía trước, nghe nói càng hung tàn hơn một chút.
Tại sao lại nghe nói?
Bởi vì sân thí luyện cỡ lớn này gần đây mới được đưa vào sử dụng, hắn còn chưa tìm hiểu kỹ về nó.
Bây giờ là ban ngày, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nhưng đến ban đêm...
Đông Chiết cảm thấy mình phải nhanh chóng tìm được Sơ Tranh.
Đương nhiên hắn cũng không chắc chắn, có phải cô cũng cùng tới nơi này không.
Đông Chiết nhìn y tá đứng trong phòng, không có ý định đi một chút, lại nhìn thứ không biết là gì mà vừa rồi bác sĩ kia truyền cho hắn...
Đông Chiết rút tay vào trong chăn: "Tôi hơi mệt, muốn ngủ một lát."
"Vâng." Y tá mỉm cười: "Anh ngủ đi."
Đông Chiết nằm xuống, trực tiếp dùng chăn che đầu lại, thuận tay rút kim ra, cắm vào trong đệm.
Phải mau chóng rời khỏi nơi này...
Nhưng rõ ràng y tá kia đang trông chừng hắn.
Đông Chiết đang tính toán xem làm sao để tránh được người y tá kia, thời gian bất tri bất giác trôi qua từng chút từng chút.
Nhưng vào lúc này, Đông Chiết nghe thấy một tiếng rên lên, tiếp theo đó là tiếng vật nặng đổ xuống đất.
Đông Chiết kéo chăn xuống, trong nháy mắt ấy hắn nhìn thấy gương mặt đến gần trước mắt hắn.
Đông Chiết ngẩn người.
Cô gái lại cúi đầu xuống, cực nhanh hôn hắn một cái.
Cái đụng chạm như chuồn chuồn lướt nước, tựa như một phiến lông vũ lướt qua trên môi, mang theo một chút mùi hương u lãnh.
"Tìm anh thật không dễ dàng." Cô gái ngồi xuống, sờ sờ trán hắn.
Đông Chiết lấy lại tinh thần: "Cô..."
Đông Chiết hít sâu một hơi, sắc mặt coi như bình tĩnh: "Lúc ấy xảy ra chuyện gì?"
Sơ Tranh cũng không nói rõ được, sau khi cô giết con ác linh kia thì có một trận ánh sáng trắng, sau đó cô đã đổi sang nơi khác.
Không có chương trình rút bài, trực tiếp xuất hiện ở trong phòng bệnh.
Đông Chiết suy đoán chắc là có người điều khiển.
Có người muốn đẩy cô vào chỗ chết.
Trong trận khảo hạch Chấp Pháp giả ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì...
"Không phải nói thừa à." Sơ Tranh cầm tay Đông Chiết.
Lực chú ý của Đông Chiết không đặt ở đây, cũng không phát giác được: "Chúng ta phải rời khỏi không gian Tử Thần."
"Làm sao mà rời khỏi được?"
"Để tôi nghĩ cách." Đông Chiết nói: "Nơi này rất nguy hiểm, cô có thân phận gì?"
"Viện trưởng."
"..."
Sơ Tranh bổ sung một câu: "Tôi vừa mua."
Quy tắc của không gian Tử Thần phải phù hợp với thông thường, ví dụ như có tiền thì sẽ mua được những thứ có thể mua được...
"Cô lấy đâu ra tiền của không gian Tử Thần?"
"..."
Vấn đề này có hơi phức tạp.
Sơ Tranh không muốn giải thích, hàm hồ cho qua.
Đông Chiết ngờ vực: "Cô đã là viện trưởng, vì sao còn phải đánh cô ta ngất xỉu?"
"Giải thích với cô ta rất phiền." Sơ Tranh không kiên nhẫn lắm: "Đánh ngất xỉu bớt phiền phức."
Đông Chiết: "..."
Đông Chiết trầm mặc vài giây, nói: "Nơi này đến buổi tối sẽ nguy hiểm hơn, gặp ai cũng không thể tin."
"Ừ, hiểu rồi." Trực tiếp xử là được rồi.
Đông Chiết luôn cảm thấy trong đôi mắt bình tĩnh của Sơ Tranh lộ ra chút cảm giác vi diệu.
Nhưng nhìn kỹ lại, lại bình tĩnh như mặt hồ trong suốt, không thấy nửa phần gợn sóng.
Ánh mắt Đông Chiết khẽ lấp lóe, dời ánh mắt: "Vừa rồi cô... Vì sao lại hôn tôi?"
"Muốn hôn thì hôn." Sơ Tranh vừa nói vừa cúi đầu hôn hắn một cái: "Làm sao?"
Đột nhiên làm thành thế này, dọa cô sợ gần chết, còn không thể hôn hôn thẻ của mình để an ủi mình một chút sao?
Nghĩ như vậy, Sơ Tranh lại hôn thêm một cái.
Sao Đông Chiết có thể ngờ tới Sơ Tranh sẽ có động tác này chứ, lại bị hôn trúng.
Hắn cứng lại ở đó, trừng mắt nhìn cô.
Một lát sau, người đàn ông đột nhiên giơ tay, nắm chặt Sơ cánh tay Tranh, kéo cô về phía mình.
Sơ Tranh bị người đàn ông ôm trong lòng, nụ hôn nóng bỏng theo đó mà tới.
-
Nụ hôn này kéo dài tầm năm phút, Đông Chiết buông cô ra trước, nghiêng mặt chậm rãi thở ra.
Đông Chiết bỗng nhiên lên tiếng: "Xuống đi."
Sơ Tranh: "???"
Không phải, kiểu trở mặt không quen biết của mi cũng nhanh quá rồi đó?
Rõ ràng là mi ra tay trước!
Vừa rồi cũng là mi chủ động!
Đông Chiết: "Đè lên vết thương của tôi."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhanh chóng xuống khỏi hắn, đỡ hắn ngồi dậy.
Đông Chiết bảo Sơ Tranh giúp hắn thu thập lại vết thương một lần nữa, bởi vì hắn không biết người ở đây có động tay động chân vào thuốc không.
Khi Sơ Tranh xử lý vết thương, thuận miệng hỏi: "Phải làm thế nào mới có thể rời khỏi nơi này?"
"Mỗi một không gian Tử Thần đều cài đặt một đường hầm khẩn cấp, tìm được nó là có
thể rời đi."
Đây là đường hầm khẩn cấp chuẩn bị cho Chấp Pháp giả.
Nhưng rất ít khi dùng đến.
"Anh biết nó ở đâu?"
"Không biết." Không gian Tử Thần nhiều như vậy, sao hắn có thể biết được từng cái chứ.
"Bình thường loại này đều sẽ lựa chọn người tầm thường nhất..."
Sơ Tranh ngừng động tác: "Người?"
"Ừ." Đường hầm khẩn cấp được thiết lập trên người.
Nhưng vì không đáng chú ý, cho nên khó tìm.
Nhưng người đó cũng không dễ dàng treo, là một kẻ may mắn có thể lết đến cuối cùng.
"Dưỡng thương trước đi." Sơ Tranh cột chắc băng gạc cho hắn, thả quần áo xuống: "Không cần gấp."
Đông Chiết: "Không gấp? Cô thật sự không gấp sao?"
"Tôi gấp cái gì." Thẻ người tốt ở bên cạnh, có gì mà phải gấp! Sơ Tranh ngồi xuống sát bên hắn: "Người muốn giết chết tôi mới gấp."
Đông Chiết: "..."
Vậy mà lại cảm thấy có mấy phần đạo lý.
Bây giờ người gấp chắc hẳn là người sau lưng.
-
Sơ Tranh đi ra ngoài tăng thêm cái chứng nhận cho thân phận viện trưởng của mình trước —— triệu tập người trong nội viện mở cuộc họp.
Sau đó cho người chăm sóc thật tốt cho Đông Chiết còn đang ở trong phòng bệnh.
Dù sao cô cũng là viện trưởng, những bác sĩ y tá này phải nghe lời cô —— ít nhất là bây giờ phải nghe.
Rất nhanh Đông Chiết đã được đẩy lên phòng bệnh tốt hơn, y tá cẩn thận chăm sóc.
Nhưng Đông Chiết phát hiện cũng không ai đưa đồ ăn tới.
Trong thoáng chốc Đông Chiết nhớ tới, bắt đầu từ lúc hắn gặp được cô, hình như cô chưa từng ăn gì cả.
Cho nên khi Sơ Tranh đến phòng bệnh, Đông Chiết hỏi cô: "Cô không cảm thấy đói sao?"
"Hả?"
Cô gái quay đầu nhìn hắn, giống như đang chờ hắn giải thích lời đó có ý gì.
Đông Chiết: "Cô cứ không ăn gì mà không cảm thấy đói sao?"
Sơ Tranh: "Tôi cũng đã chết, không cần ăn uống."
Cảm giác đói bụng chắc chắn sẽ có, nhưng lại không ảnh hưởng đến hành động của cô, cho nên loại đói đó càng giống như giả tượng hơn.
Đông Chiết sững sờ, chậm rãi nói: "Rất nhiều thí luyện giả sau khi trải qua không gian Tử Thần, sẽ nghi ngờ có phải mình chết thật rồi không."
Không gian Tử Thần cho quá nhiều giả tượng.
Làm cho họ luôn có cảm giác như mình còn sống.
"Cô là người đầu tiên tỉnh táo như vậy mà tôi gặp được."
Nhớ rõ rằng mình đã chết rồi.
Không cần ăn uống.
Sơ Tranh muốn nói mình không phải là người, nhưng nghĩ lại thế này giống như đang chửi mình, cuối cùng chỉ có thể nuốt về.
Sơ Tranh: "Tỉnh táo không tốt à?"
Đông Chiết: "Tốt."
Nhưng cô tỉnh táo đến hơi quá mức.
Mang đến cho hắn một cảm giác không giống như một sự tồn tại chân thật...
Sơ Tranh nhìn sắc trời bên ngoài: "Sắp đến tối rồi."
"Ừ." Đông Chiết nhìn theo ra ngoài: "Cô lấy được bản đồ bệnh viện chưa?"
Bây giờ Sơ Tranh là viện trưởng, lấy được bản đồ là chuyện rất dễ dàng.
Toàn bộ bệnh viện chia làm bốn khu vực lớn.
Khu bệnh nhân hoạt động, khu vực phòng bệnh, khu bác sĩ làm việc, và khu nhà ăn.
Buổi tối đa phần những bác sĩ y tá này sẽ tan làm, mà bác sĩ y tá ở lại trực thì cũng không biết là yêu ma quỷ quái gì.