Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh không muốn gặp Trình Phục và Phương Thốn Di lắm, sợ mình nhịn không được lại động thủ, dù sao cơ hội kéo ngược lại cũng không nhiều.
Nhưng hai người kia cứ khăng khăng phải nhảy ra trước mặt cô xoát cảm giác tồn tại cơ.
"Tiểu Sơ."
Phương Thốn Di chặn trước mặt Sơ Tranh.
"Gần đây sao cậu lại trốn tránh tớ vậy? Còn chặn điện thoại của tớ nữa, rốt cuộc tớ đã làm sai chỗ nào?"
Thần sắc trên mặt Phương Thốn Di rất oan tủi, dáng vẻ vô tội kiểu "tớ không biết tớ làm sai chỗ nào".
"Nếu tớ làm sai chỗ nào thì cậu có thể nói cho tới biết, tại sao lại trốn tránh tớ?"
"Tớ rất lo lắng cho cậu..."
"Lo lắng tôi chết chưa à?" Sơ Tranh lạnh như băng cắt ngang lời cô ta.
"Không... Không phải, sao cậu lại nghĩ như vậy?" Phương Thốn Di kinh ngạc: "Tớ chỉ lo lắng cậu gặp phải chuyện gì."
Lần trước cô ta đi theo cô lên lầu 6, nhưng lầu 6 rất nhanh bị phong tỏa, bảo vệ mời cô ta xuống.
Cô ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không nhìn thấy cô rời đi.
"Không gặp phải cô, thì tôi sẽ không gặp phải chuyện gì cả." Sơ Tranh liếc cô ta một cái: "Vì tốt cho cô, đề nghị cô cách xa tôi ra một chút."
Phương Thốn Di: "???"
Cái gì gọi là vì tốt cho cô ta?
"Tiểu Sơ..."
"Xin lỗi tiểu thư, xin hãy lấy thư mời của ngài ra." Phương Thốn Di bị bảo vệ ngăn lại.
Lúc này Phương Thốn Di mới phát hiện nơi Sơ Tranh vào không bình thường lắm.
Cô ta làm gì có thư mời gì đó.
Chỉ là trông thấy Sơ Tranh ở đây, cho nên mới theo tới.
-
Sơ Tranh đi từ bên trong ra, không thấy Phương Thốn Di, lại bị Trình Phục chặn lại.
Hai người này đúng là thay nhau ra trận mà.
"Chúng ta nói chuyện đi."
"Chúng ta không có gì để mà nói chuyện cả." Sơ Tranh lạnh lùng như không quen biết hắn ta.
Trong lòng Trình Phục rất khó chịu.
Trước đó cô ấy đối xử với mình không phải như vậy...
"Anh biết lần trước em lừa anh." Trình Phục đè ép lửa giận, kiên nhẫn dỗ dành: "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau được không?"
Sơ Tranh không hiểu thấu: "Tôi lừa anh cái gì?"
Đại lão cần phải gạt ngươi sao?
Nói luyên thuyên thứ đồ gì thế!
Trình Phục: "Người đàn ông lần trước..."
Sơ Tranh bừng tỉnh, đang nói chuyện lần trước cô kéo thẻ người tốt làm bia đỡ đạn.
Cho nên cô nghiêm khuôn mặt nhỏ: "Tôi không lừa anh."
Trình Phục cắn răng: "Được, em nói em không lừa anh đúng không? Bây giờ em gọi hắn đến đây đi!"
Sơ Tranh: "..."
Chuyện này hơi khó nha.
Hình như không kết bạn với hắn, cũng không lưu số hắn.
"Tiểu Sơ, em vốn không hề quen biết hắn đúng không?" Dường như Trình Phục đã sớm lường trước được là như thế.
Người bên cạnh cô, sao hắn ta có thể không biết.
Cho dù hắn ta không biết, Phương Thốn Di cũng không thể không biết.
Nhưng có đôi khi vận mệnh rất thần kỳ.
Lúc Sơ Tranh đang suy nghĩ xem làm sao để lừa gạt Trình Phục đến nơi vắng người nghiêm túc tâm sự, thì Ứng Chiếu chậm chạp xuất hiện ở góc đường.
Người đàn ông mặc quần áo đơn giản thoải mái, hai chân thon dài thẳng tắp, nổi bật lên dáng người thẳng tắp của người đàn ông.
Trong lòng ôm một bé con nhỏ xíu, lại có thêm mấy phần phong cách khác.
Đi trong đám người, là người hấp dẫn ánh mắt nhất.
Ứng Chiếu cũng nhìn thấy Sơ Tranh, còn nhìn thấy người đứng đối diện cô.
Ứng Chiếu đang nghĩ xem có nên tránh đi không, thì thấy cô gái bên kia vẫy vẫy tay với hắn.
Ứng Chiếu: "..."
Ứng Chiếu hơi chần chờ, ôm bé đi qua.
"Chủ..."
"Anh ấy tới rồi." Sơ Tranh dùng một tay kéo cánh tay hắn lại, thuận thế bấm bên hông hắn một cái, cảnh cáo hắn đừng nói lung tung: "Anh còn có nghi vấn gì không?"
Bên hông Ứng Chiếu khá là mẫn cảm, bị Sơ Tranh bóp một cái, cả người đều cứng lại rồi, cũng không dám động đậy.
Trình Phục: "..." Cái mẹ gì thế?
Chẳng lẽ họ thật sự...
Lần trước Trình Phục không hề nhìn kỹ người đàn ông này, lúc này nhìn kỹ mới phát hiện mẹ nó tên tiểu bạch kiểm này thật đẹp.
Một hồi lâu sau Trình Phục mới tìm được giọng nói của mình về: "Em... Em thật sự thích hắn?"
"Anh có ý kiến gì?"
"Anh mới là bạn trai em!" Sao cô có thể thay đổi trong thời gian ngắn như vậy được?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!
Bây giờ đầy trong đầu Trình Phục đều là nghi vấn này.
"Chúng ta chia tay rồi."
"Anh chưa đồng ý."
"Không cần anh đồng ý." Sơ Tranh kéo Ứng Chiếu rời đi: "Đừng tiếp tục nhảy nhót trước mặt tôi, còn sống không tốt à."
"Tiểu Sơ... Phong Sơ Tranh!!"
-
Đi ra được một khoảng cách, Sơ Tranh cũng không có ý định buông Ứng Chiếu ra,
cuối cùng vẫn là Ứng Chiếu chủ động rút tay ra.
Kéo ra một chút khoảng cách với Sơ Tranh, Ứng Chiếu cảm giác người cứng ngắc như đang sống lại.
Hắn biết vừa rồi những lời Sơ Tranh nói đều là giả.
Giống như lần trước, lấy hắn ra làm lá chắn thôi.
Cho nên Ứng Chiếu không hề nghĩ nhiều, cũng không hỏi nhiều.
Nhưng trong lòng hắn vẫn muốn biết cô và người kia...
Ứng Chiếu rất nhanh hất văng suy nghĩ này đi.
Sơ Tranh lên tiếng trước: "Anh làm gì ở đây?"
"Vừa làm thêm xong..." Ứng Chiếu nói: "Chuẩn bị đến trạm tàu điện ngầm bên này ngồi xe về nhà."
Giờ này đã không còn xe bus nữa, chỉ có thể đi tàu điện ngầm.
Nhưng chỉ có bên này mới có trạm tàu điện ngầm, ai ngờ lại gặp cô.
"Ồ."
Ứng Chiếu trông thấy thứ gì đó, đột nhiên đưa bé cho Sơ Tranh: "Có thể ôm giúp tôi một lát được không?"
Sơ Tranh: "..."
Ôm trẻ con gì đó quá không có phong cách của đại lão rồi!!
-
Một phút sau, Sơ Tranh ôm oắt con đứng chờ ở ven đường.
Oắt con kéo tóc cô nhét vào trong miệng, đôi mắt to xinh đẹp ngập nước, trong suốt đáng yêu.
Sơ Tranh lôi tóc lại.
Oắt con "y y" hai tiếng, đột nhiên tiến tới, môi ướt ướt mềm mềm hôn cô một cái, hôn xong thì vui vẻ cười, hai tay còn vỗ vỗ vào nhau.
Sơ Tranh: "..."
[ Thẻ của ta còn chưa hôn, một thằng nhãi con như mi cũng dám hôn! Ai cho mi lá gan đó! ]
Ứng Chiếu trở về, vừa vặn nghe thấy tiếng lòng hơi táo bạo này.
Thật sự là táo bạo.
Giọng nói trước đó hắn nghe thấy đều khá bình tĩnh, không khác gì giọng cô khi nói chuyện bình thường.
Ứng Chiếu ngẩn người, mãi đến khi Sơ Tranh trông thấy hắn, gọi hắn, hắn mới lấy lại tinh thần.
Ứng Chiếu đi mua một bịch tã quần cho bé, lại thuận tiện mua một món đồ ngọt ở bên cạnh.
Ứng Chiếu tận lực coi nhẹ chuyện vừa rồi.
"Tôi mua một chút bánh ngọt, cô có muốn ăn không?"
"Không ăn."
Sơ Tranh còn đang tức giận vì chuyện oắt con dám hôn cô, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp từ chối.
"..."
Hình như cô có vẻ hơi tức giận.
Vừa rồi...
KA* mà cô nói là ai?
(*Từ thẻ 卡 phiên âm của nó là kǎ, ở đây tác giả để luôn hai chữ K A chứ không phải là hán tự của thẻ.)
Sơ Tranh lái xe tới, cho nên Ứng Chiếu cũng tự nhiên ngồi ké xe Sơ Tranh về.
Trở lại chung cư, Sơ Tranh đi theo hắn một đường đến cửa nhà, mặt không cảm xúc đứng đấy, cũng không nói chuyện, nhìn hơi dữ.
Ứng Chiếu: "..."
Hơi chần chờ, Ứng Chiếu mở cửa.
Sau đó Sơ Tranh an vị trong phòng khách, cùng Ứng Chiếu ăn bánh ngọt.
Đến cuối cùng trong đầu Ứng Chiếu vẫn toàn là nghi vấn "không phải cô nói không ăn sao" quấn quanh.
Ứng Chiếu dọn dẹp lại đồ đạc, rồi đi tắm cho bé.
Tắm sạch mới nhớ tới đồ mua cho bé rơi trong xe của Sơ Tranh.
"Bảo bảo, chúng ta đi tìm cô chủ nhà nha." Ứng Chiếu ôm nhóc con sang sát vách gõ cửa.
Sơ Tranh vừa tắm xong, tóc còn ướt sũng xõa sau lưng: "Sao thế?"
Ứng Chiếu tự giác không nhìn cô: "Đồ của tôi rơi trong xe cô."
"Ồ, tôi đi lấy giúp anh."
"Không làm phiền cô, tôi tự đi là được."
Sơ Tranh xác thực không muốn động, cho nên đưa chìa khóa xe cho hắn.