Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 245: Đừng vội tan trường (6)


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hấu - duahauahihi

Beta: Sa Nhi - Shadowysady

========================

"Hứa Sơ Tranh..." Dư Duyệt chỉ vào Sơ Tranh: "Con mẹ nó mày nhặt đồ lên cho tao."

"Tao không đấy."

Sơ Tranh hơi giương cằm lên.

Dư Duyệt tức giận không nhẹ, đi thẳng đến chỗ cô, bạn học xung quanh lập tức tản ra hai bên.

"Hứa Sơ Tranh mày chưa nhìn thấy quan tài thì chưa đổ lệ đúng không?" Trên mặt Dư Duyệt là sự tức giận không thể kìm nén, cô ta bước nhanh đến, dường như muốn động thủ.

Sơ Tranh và Dư Duyệt cách nhau một cái bàn đã bị đổ xuống đất.

Sơ Tranh phi lên đạp một cước, đá thẳng vào bàn học.

Bàn học ma sát với mặt đất, phát ra tiếng két két chói tai, chiếc bàn nhanh chóng vọt tới chỗ Dư Duyệt.

Dư Duyệt không nghĩ tới Sơ Tranh sẽ làm ra động tác này.

Bàn học cứ như vậy đập thẳng vào chân cô ta, cả người cô ả ngã ra đằng sau.

Bàn ghế ầm ầm đổ xuống.

Giữa một đống hỗn độn, thần sắc nữ sinh nhàn nhạt hất cằm lên, thản nhiên lạnh nhạt nhìn một màn "đẹp mặt" của cô ta, thế nhưng trên gương mặt Sơ Tranh cũng chẳng thèm có vẻ đắc ý của kẻ chiến thắng.

-

Văn phòng.

Cô đến còn chưa được 2 ngày mà đã vào văn phòng tới 2 lần, Sơ Tranh cũng cảm thấy năng suất của mình rất được.

"Hai người các em ở trong lớp học làm gì hả? Có còn ra dáng học sinh hay không? Các em đến để học hay đến để đánh nhau?"

Người dạy bảo lần này không phải là cô Chu mà là thầy chủ nhiệm giáo dục.

Thầy chủ nhiệm giáo dục đúng chuẩn hình tượng trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường,  chính là—— người đàn ông trung niên bụng bia đầy mỡ, đầu hói Địa Trung Hải* đặc trưng. 

Thầy chủ nhiệm giáo dục chính mắt nhìn thấy Sơ Tranh đạp bàn, cho nên lần này Sơ Tranh không có cách nào quăng cái tội này đi được.

Tâm tình thiếu nữ có hơi buồn.

Quả nhiên không thể động thủ lúc đang có nhiều người.

Lần sau không thể làm như vậy nữa... bé tự hứa sẽ cố gắng không như vậy nữa đâu.

"Chủ nhiệm, Dư Duyệt ném sách của em trước." Sơ Tranh lên tiếng trước.

Hai chân Dư Duyệt vẫn còn cảm thấy đau.

Cô ta vừa nghe thấy Sơ Tranh xác nhận thì lập tức nổi  giận trừng mắt nhìn Sơ Tranh.

Cô ta vừa định nói chuyện  thì thầy chủ nhiệm đã cắt ngang lời: "Dư Duyệt thành tích của em tốt, thầy biết, nhưng em ở trường học làm xằng làm bậy, đây là chuyện mà một học sinh như em nên làm sao?"

Thầy chủ nhiệm cầm một cây thước gỗ, gõ vang trên bàn làm việc.

Thầy không phải là cô Chu, nói chuyện rất ngay thẳng, hoàn toàn không có ý định giữ lại mặt mũi cho Dư Duyệt.

Dư Duyệt bị chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ thẳng mặt nên cũng hơi thu liễm lại.

Cô ta hơi hé miệng, nhưng cả nửa ngày cũng không nói nên lời.

"Thật xin lỗi, em chỉ định đùa với bạn học Hứa một chút." Dư Duyệt cúi đầu nhận sai.

"Em cũng chỉ đùa với bạn học Dư một chút." Sơ Tranh lập tức tiếp lời.

Thầy chủ nhiệm giáo dục: "........."

Hai người các em coi chủ nhiệm giáo dục tôi là thằng thiểu năng à?!

"Chủ nhiệm, cái kia..." Bên ngoài phòng làm việc có giáo viên gõ cửa: "Thầy đang bận sao?"

Thầy chủ nhiệm đang nổi nóng lại đột nhiên bị người ta cắt ngang, sắc mặt cũng hơi khó coi: "Có việc gì?"

"Cái kia, tôi mang người nhà của học sinh chuyển trường đến nói chuyện với thầy."

Thầy chủ nhiệm gật đầu, quay đầu lại thì lại là mặt nghiêm khắc: "Tôi mặc kệ các em ai là người gây sự trước, nhưng ở trường học thì phải có dáng vẻ của học sinh, kiểm điểm lại lỗi lầm của mình cho thật tốt, phạt quét sân thể dục một tuần, ngoài ra còn phải viết bản kiểm điểm hai ngàn chữ nộp lên, về lớp đi."

Sơ Tranh hai tay đút túi quần, thong dong trấn định đi ra khỏi văn phòng.

Bên ngoài hành lang có một nam sinh đang đứng.

Đồng phục mặc trên người nam sinh không giống với đồng phục của bọn họ, có hơi giống đồng phục trường tư nhân, hay còn gọi là trường học quý"s tộc"s.

Áo khoác đồng phục không kéo khóa, bên trong là áo sơ mi trắng, hai nút trên cùng mở ra, lộ ra cầncổ thon dài và xương quai xanh tinh xảo.

Trên mặt nam sinh có vết thương, khóe mắt và khóe miệng là nghiêm trọng nhất, xem ra đã trải qua chuyện gì đó.

Mặc dù mang theo vết thương nhưng vẫn nhìn ra nam sinh này cực kỳ đẹp trai.

Bất quá lúc này nhìn nam sinh có hơi u ám, không hiểu sao chỉ đem lại cảm giác không tốt lắm cho người ta.

Sơ Tranh đi vòng qua nam sinh về lớp học của mình. 

Dư Duyệt trực tiếp trốn luôn hai tiết học buổi chiều, không  cả thèm về.

Buổi chiều, tiết học thứ 2.

Cô Chu đột nhiên đi vào, còn mang theo nam sinh mà Sơ Tranh gặp bên ngoài phòng chủ nhiệm giáo dục.

"Đây là bạn học mới chuyển đến..."

Cô Chu còn chưa dứt lời thì phía dưới đã sôi trào.

"Học sinh chuyển trường à? Sao trước giờ chưa từng nghe nói sẽ có học sinh chuyển nhỉ."

"Trên mặt cậu ta đều là vết thương kìa... Hay là do đánh nhau nên mới bị trường cũ đuổi học rồi?"

"Cậu ấy rất đẹp trai a!" Nữ sinh nào đó đang cố gắng đè nén, nhỏ giọng hưng phấn.

"Trên mặt cậu ta toàn là vết thương mà cậu cũng nhìn ra  traiđẹp à?" Nam sinh nào đó không phục.

"Vết thương cũng đâu phải toàn mặt, phải nhìn xuyên qua vẻ ngoài để nhìn thấy vẻ đẹp bên trong." Nữ sinh phản bác.

Trên mặt nam sinh có vết thương nhưng chỉ
là bầm tím xanh đỏ, cũng không bị sưng lên.

Ngũ quan vẫn hết sức rõ ràng, quả thật nhìn rất đẹp trai.

"Mang theo vết thương cũng là một vẻ đẹp nổi loạn a! Mấy nam sinh thối các cậu thì biết cái gì chứ."

"......"

Cô Chu sầm mặt quát: "Yên lặng!"

Tiếng thảo luận phía dưới im bặt.

"Em tự giới thiệu đi." Cô Chu nói với nam sinh đứng ở cửa ra vào.

Từ trong giọng nói của cô Chu đãcó thể nghe ra cô ta đối với nam sinh này không hoan nghênh cho lắm.

Nam sinh đi lên bục giảng, dưới sự chăm chú hưng phấn của đám nữ sinh, hơi hé mở miệng: "Kỷ Thành."

Nam sinh nói xong cũng không nói thêm gì nữa.

Không khí trong lớp học lâm vào lúng túng.

Cô Chu đánh vỡ bầu không khí ngượng ngùng này: "Bạn học Kỷ Thành, trước tiên em ngồi..."

Cô ta quan sát một vòng lớp học, phát hiện chỉ có chỗ Sơ Tranh ngồi còn chỗ trống.

"... Ngồi ở đó trước đi."

Học sinh phía dưới nhìn về phía Sơ Tranh, các nữ sinh thì hơi thất vọng.

Kỷ Thành không gật đầu, cũng không nói chuyện, trực tiếp đi về chỗ ngồi mà cô Chu chỉ.

Sơ Tranh dựa vào mặt bàn, mặt đang hướng ra ngoài.

Sau khi Kỷ Thành ngồi xuống, thoáng một chút có nhìn thấy tờ giấy cô đang đè lên, trên đó viết to ba chữ "bản kiểm điểm".

Ba chữ kia viết vừa hợp quy tắc lại rất nắn nót.

Nhưng mà nhìn xuống chút nữa thì đều là trống không.

Kỷ Thành rũ mắt xuống, thờ ơ ngồi xuống.

Tiết này  không phải của cô Chu, sau khi sắp xếp cho Kỷ Thành xong cô Chu liền rời đi.

Giáo viên lên lớp biết có học sinh chuyển trường đến, Kỷ Thành còn chưa kịp nhận sách giáo khoa mới, nên giáo viên bảo hắn cứ nhìn chung với bạn cùng bàn.

Nhưng mà...

Bạn ngồi cùng bàn với hắn, ngoại trừ cái bản kiểm điểm kia ra  thì đến một quyển sách cũng không nhìn thấy.

Kỷ Thành nhìn nữ sinh đang nằm úp trên mặt bàn, không biết đang ngủ hay đang suy tư nhân sinh quan cuộc đời gì nữa, hắn thu tầm mắt lại, nhìn chằm chằm vào mặt bàn đến xuất thần.

"Cái kia... Cậu dùng của tớ trước đi."

Nữ sinh bàn bên cạnh cẩn thận đặt sách lên bàn của hắn.

Kỷ Thành ngước mắt, không từ chối, nhưng cũng không mở ra.

Kỷ Thành ngây ngẩn một hồi, chờ đến khi hắn lấy lại được tinh thần thì ánh mắt lại quét qua bạn cùng bàn của mình.

Không biết cô đã ngồi dậy từ lúc nào, tay còn đang cầm bút viết chữ.

Bản kiểm điểm đã được viết nhiều hơn bốn hàng.

Từng chữ đwọc viết cực chậm, nhưng chữ cô viết ra rất nắn nót, chữ nào chữ nấy đều đẹp như viết bút lông.

Có lẽ là phát giác được ánh mắt của hắn, nữ sinh bèn  liếc qua nhìn, lạnh như băng lên tiếng: "Nhìn cái gì?"

Kỷ Thành thu tầm mắt lại, tiếp tục ngẩn người.

Sau khi tan học có bạn học dẫn hắn đi lấy sách.

Chờ Kỷ Thành ôm sách về thì cũng vừa lúc nhìn thấy có một nam sinh đứng ở chỗ ngồi của hắn, đang nói chuyện với nữ sinh bàn bên kia.

"Tiểu học muội, sách lấy về cho em rồi nè." Chúc Tử An nằm úp xuống mặt bàn: "Anh nghe nói hôm nay em xảy ra xung đột với Dư Duyệt?"

"Ừ."

"Trâu bò nha." Chúc An Tử giơ ngón cái lên.

Chúc Tử Ancòn muốn nói thêm nhưng lại đột nhiên cảm giác có người đứng bên cạnh.

"Đây là chỗ ngồi của tôi." Âm thanh không chút ngữ điệu của nam sinh vang lên.

Chúc Tử An không vội đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế nằm úp trên bàn, cậu ta nhìn nam sinh một cái, lát sau mới đứng dậy: "Tiểu học muội, anh đi trước đây."

=========================== 

#sha:

Hôm nay tạm đến đây a ~:3 

Mai sẽ gắng nhiều hơn ;) 


G9 các thím:*

02/01/19


 *Chú thích: có ai chưa biết kiểu hói này ko nhỉ:3 nhìn dâm dê đê tiện lắm =)))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện