Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tinh Tuyệt khó chịu vì phản ứng sinh lý, trong dạ dày cuồn cuộn một trận, quay đầu đi sang bên cạnh.
Sơ Tranh nhét người máy vào trong túi, đi theo Tinh Tuyệt qua: "Không sao chứ?"
"Không sao..." Sắc mặt Tinh Tuyệt không tốt lắm, hòa hoãn một hồi, quay đầu nhìn cô: "Em không sợ sao?"
"Người chết mà thôi, có gì mà sợ?"
Tinh Tuyệt: "..."
Cảnh tượng thế này, nhiều thi thể đến vậy, mà cô lại không sợ?
"Anh không sao, chỉ là đột nhiên trông thấy... Có chút không thoải mái." Tinh Tuyệt cảm thấy mình không thể bị bạn gái xem thường.
"Khá hơn chút nào chưa?"
"Rồi."
Sơ Tranh thấy sắc mặt Tinh Tuyệt đã tốt hơn một chút, lúc này mới phản ứng.
Cô liên lạc với Liễu Trọng, bảo ông ấy phái người tới, nơi này hơi kỳ quái, phải điều tra rõ ràng.
-
Liễu Trọng tới rất nhanh, dựa theo vị trí Sơ Tranh cho mà đi xuống, Tinh Tuyệt không biết những người này, nhưng những người này cũng không hỏi nhiều, rất nhanh đã tản ra.
Chỉ có người ăn mặc kiểu ông chú, tên là Liễu Trọng kia ở lại tại chỗ.
"Nha đầu, sao cháu còn dẫn theo người bình thường? Nửa đường nhặt được à?"
"Bạn trai."
"Chú nói cháu... Cháu nói gì cơ?" Liễu Trọng không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Tinh Tuyệt.
Bạn trai?
Nói đùa sao?
Cô mà có bạn trai?
Nhưng người này thật sự rất đẹp.
Nhưng mà người đẹp cô từng gặp còn ít sao? Cũng không thấy cô để tâm nhiều đến ai... Sao bỗng dưng lại có bạn trai rồi?
Chỗ nào xuất hiện?
"Chú Liễu."
Có người gọi Liễu Trọng.
Ánh mắt Liễu Trọng dao động qua lại trên người Sơ Tranh và Tinh Tuyệt, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, bước nhanh rời đi.
Không biết vì sao Tinh Tuyệt lại cảm thấy trong ánh mắt Liễu Trọng nhìn mình lộ ra mấy phần đáng tiếc.
-
Có tất cả 16 bộ thi thể, tất cả đều là nam, xác nhận từ quần áo trên người, thì chắc là nhân viên công tác ở đây.
Trừ những thứ đó ra, họ còn tìm được một số thi thể ở nơi khác, tình huống đều không khác gì ở đây lắm.
Liễu Trọng rất nhanh cầm báo cáo sơ bộ tới: "Sinh vật không biết làm ra."
"Tìm được thứ gì khác không?"
"Có một gian phòng có Linh trị dao động rất kỳ quái, cháu đi xem thử đi?"
Gian phòng mà Liễu Trọng nói ở chỗ sâu nhất, không phải dùng kim loại làm tường, mà là dùng một loại kết tinh, giống như kim cương.
"Nha đầu, cháu có biết thứ này không?" Liễu Trọng chỉ vào kết tinh kia hỏi.
Họ đều chưa từng thấy thứ này bao giờ.
Mặc dù nhìn giống kim cương, nhưng bóp một cái là vỡ, càng giống như cát hơn.
"Biết."
Nhưng Sơ Tranh không có ý định giải thích, Liễu Trọng cũng không dám hỏi.
Gian phòng này không lắp cửa, nhìn vào là có thể trông thấy bên trong.
Sơ Tranh vừa bước vào trong cũng cảm giác được Linh trị dao động hỗn loạn lại kỳ quái.
Trong phòng có một cái đài, phía trên không có gì cả, nhưng Linh trị dao động ở đó lại cao nhất.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "Xem ra không phải Diệp Tích gặp phải thứ gì, mà là bọn họ thả thứ gì đó ra."
"Nha đầu, cháu đang lẩm bẩm gì đó?"
"Điều tra nơi này một chút." Sơ Tranh biết nghe lời phải phân phó: "Mặt khác, kiểm tra hết tất cả mọi thứ một lần, đừng bỏ sót."
Liễu Trọng gật đầu: "Được."
Sơ Tranh chờ Liễu Trọng đi ra, lúc này mới nói với Tinh Tuyệt: "Em đưa anh về trước."
Tinh Tuyệt nhìn đám người bận rộn một chút, nhẹ gật đầu.
Trở lại phía trên, Tinh Tuyệt nhìn về phương hướng chiếc xe lúc trước theo dõi hắn, có thể trông thấy chiếc xe kia.
Nơi này đã có không ít xe đậu lại, động tĩnh lớn như vậy, vậy mà đối phương vẫn còn ở đây?
"Sao thế?"
"Không sao." Tinh Tuyệt cụp mắt xuống, đi theo Sơ Tranh lên xe.
Xe quay đầu lái trở về, phải đi ngang qua bên cạnh chiếc xe kia.
Tinh Tuyệt nhìn thoáng qua chiếc xe kia, cửa xe mở ra, nhưng bên trong không có người.
Tinh Tuyệt nhíu mày, người đi đâu rồi?
-
Tinh Tuyệt trở lại trang viên, vừa vào thì đã nhìn thấy Hồ Thạc gấp đến độ xoay quanh.
"Tiên sinh, ngài đi đâu vậy?" Hồ Thạc gần như là xông tới: "Sao ngài không thèm thông báo một tiếng vậy?"
"Tôi không sao, chỉ ra ngoài đi lòng vòng, tôi biết chừng mực."
"Tôi chỉ lo ngài gặp phải chuyện gì phiền toái thôi." Tiên sinh vẫn chưa phân biệt được hết tất cả mọi người đâu!
Tinh Tuyệt biểu thị mình thật sự không sao.
"Anh đi điều tra biển số xe này giúp tôi." Tinh Tuyệt báo cái biển số xe cho Hồ Thạc.
"Vâng."
Hồ Thạc báo cáo tình hình cho Tinh Tuyệt xong, dự định rời đi.
Hắn cũng không biết vì sao bây giờ mình lại giống như trợ lý thế này... Hắn quá khổ!
"Chờ chút."
Tinh Tuyệt gọi Hồ Thạc lại.
"Anh biết Vấn Tiên Lộ không?"
Biểu cảm trên mặt Hồ Thạc biến đổi: "...
Biết."
"Ồ..." Tinh Tuyệt trầm mặc vài giây: "Vậy anh cũng biết sinh vật không biết rồi?"
Hồ Thạc nghiêm mặt nhẹ gật đầu.
Tiên sinh gặp phải ai vậy?
Sao lại đột nhiên bắt đầu hỏi chuyện này?
Bởi vì bây giờ Sơ Tranh là bạn gái của Tinh Tuyệt, cho nên Hồ Thạc cũng không dám nói ra chuyện hắn thuê Sơ Tranh.
Sợ chọc giận ma quỷ kia, rồi cô sẽ làm gì tiên sinh nhà hắn.
"Anh đưa tư liệu của Vấn Tiên Lộ cho tôi xem một chút."
"Tiên sinh, không có tư liệu." Hồ Thạc khó xử: "Chỗ đó không điều tra được tư liệu."
"Không có tư liệu?"
"Đúng vậy."
Ban đầu hắn cũng thông qua Tô Đề Nguyệt nên mới biết đến chỗ đó.
Hắn đương nhiên cũng đã điều tra, nhưng không điều tra được bất cứ tư liệu ghi chép gì liên quan đến chỗ đó...
"Anh biết bao nhiêu?"
"Tôi biết không nhiều lắm..." Hắn làm sao biết được chuyện của chỗ đó, thần thần bí bí. Hồ Thạc như nhớ tới chuyện gì đó: "Giáo sư Tô biết không ít, ngài có muốn hỏi ngài ấy thử không?"
Tinh Tuyệt: "Giáo sư Tô?"
"Đúng vậy, lúc trước ngài từng gặp rồi, Tô Đề Nguyệt." Thế giới của đại lão thì để đại lão đi ứng phó đi, hắn chỉ là một con tôm nhỏ.
Tinh Tuyệt có ấn tượng: "Ừ, tôi biết rồi, anh đi đi."
-
Tinh Tuyệt trò chuyện với Tô Đề Nguyệt xong, Hồ Thạc cũng gửi tin tức điều tra được cho hắn.
Xe kia có liên quan đến người trong tập đoàn, chắc là đến theo dõi hắn.
Gần đây hắn đã thăm dò rõ ràng tình huống của tập đoàn, vị trí của hắn cũng không thoải mái gì.
Mọi cử động đều bị nhìn chằm chằm, cũng không trách được sao Hồ Thạc lại căng thẳng như vậy.
Nếu thật sự để người trong tập đoàn biết hắn mất trí nhớ, lấy đó mà gây chuyện lớn, thì đến lúc đó xác thực rất phiền phức.
Tinh Tuyệt bảo Hồ Thạc điều tra xem bây giờ chiếc xe này ở đâu rồi.
"Sau khi ra khỏi thành thì không thấy trở về nữa."
Không trở về sao?
-
Vấn Tiên Lộ.
Sơ Tranh trở về thì nhận được điện thoại của Diệp Lan, cô ta đã suy nghĩ kỹ, hỏi Sơ Tranh lúc nào có thời gian.
Sơ Tranh vốn định tối nay qua, nhưng Liễu Trọng lại gọi cô nhanh chóng tới đó một chuyến, cô đành phải đẩy việc xuống phía sau.
Sơ Tranh dựa theo địa chỉ Liễu Trọng cho, đi vào trong một cái làng.
"Oa!" Người máy ghé vào cửa sổ xe nhìn: "Nơi này từng xảy ra vụ nổ Linh trị sao?"
Trong thôn khắp nơi đều là Linh trị hỗn loạn.
Toàn bộ làng âm u đầy tử khí, trừ những Linh trị này, thì giống như không có sức sống nữa.
Liễu Trọng sắc mặt nặng nề đứng ở ven đường, Sơ Tranh mở cửa xe ra đi xuống.
"Nơi này xảy ra chuyện gì?"
Liễu Trọng: "Phòng thí nghiệm rất lớn, chúng ta kiểm tra toàn bộ phòng thí nghiệm một lần, có một cửa ra vừa vặn thông đến nơi này, chúng ta bèn sang xem, ai ngờ..."
Liễu Trọng nói không được, bảo Sơ Tranh tự đi xem.
Liễu Trọng đẩy cửa của một căn nhà ra.
Thi thể ở ngay sau cửa cách đó không xa, chỗ ngực giống như từng bị nổ, da thịt bung ra ngoài, hư thối, lộ ra ổ bụng trống rỗng.
Liễu Trọng lại dẫn Sơ Tranh sang một hộ bên cạnh nhìn.
"Người trong toàn bộ làng đều là như thế này, bị sinh vật không biết móc rỗng..."
Liễu Trọng ở Vấn Tiên Lộ lâu như vậy, chưa từng thấy tình huống thế này bao giờ.