Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Suốt thời gian dài như vậy đến nay, cô cũng chỉ từng gặp Tinh Kiều, và vị Nhị tiểu thư Tinh gia vị này ra ra vào vào, chăm chỉ chạy tới chạy lui.
Những người còn lại của Tinh gia thì cô chưa từng gặp ai cả.
Không biết là lần nào cũng vừa vặn không chạm mặt cô, hay là những người khác của Tinh gia chưa từng lộ mặt.
Sơ Tranh lạnh như băng hỏi: "Cô lại đi đêm à?"
Tinh Sương: "???"
Tinh Sương: "Cô... Cô có ý gì?"
Cái gì gọi là cô ta lại đi đêm rồi à?
Không thể đi đêm sao?
Bây giờ những người trẻ tuổi luôn sống về đêm mà?
Đi đêm cũng làm phiền đến cô sao?!
"Không có ý gì."
Tinh Sương hừ lạnh một tiếng: "Tôi nói này, ngày nào cô cũng chạy tới chỗ anh tôi để làm gì vậy?"
"Mắc mớ gì tới cô." Còn có thể làm gì, đương nhiên là làm anh cô rồi.
"Anh ấy là anh tôi, sao lại không liên quan gì đến tôi?"
"Hắn lại không nhớ cô."
"Vậy anh ấy nhớ được cô chắc?" Tinh Sương nói xong bỗng ngừng lại: "Anh tôi hoàn toàn không quen biết cô, là cô không biết xấu hổ, còn... Anh, anh đánh em làm gì!"
Tinh Sương bị gối đập cho giơ chân, tức giận trừng Tinh Tuyệt.
Cô ta chỉ vào Sơ Tranh: "Cô ta lừa anh đó, trước kia hai người hoàn toàn không quen biết gì nhau, không biết cô ta đã làm gì anh, anh không thể tin tưởng cô ta!"
Tinh Tuyệt lại cầm gối đập.
Tinh Sương: "!!!"
"Em mới là em gái anh đó!"
Tinh Tuyệt cau mày: "Không cho phép em nói cô ấy!"
Tinh Sương: "..."
A a a!
Tinh Sương tức giận đến bùng nổ, đại khái là không muốn tự tìm cục tức vào người nữa, giẫm giày cao gót, cộc cộc rời đi.
"Gần đây cô ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?"
"Cô cô bị người ta đập đầu." Người trả lời chính là Tinh Kiều, cậu bé chỉ chỉ vào đầu: "Nơi này, chảy rất nhiều máu, phải nằm viện vài ngày."
"Vì sao?"
Tinh Kiều thật lòng nghĩ nghĩ: "Hình như là nợ phong lưu của cô cô."
Đứa trẻ nhỏ có lẽ không hiểu nhiều cái gì gọi là nợ phong lưu, chỉ nói lại chuyện mà nó nghe được thôi.
Hai người đàn ông vì cô ta mà đấu đá tranh giành, hai người còn chưa tranh ra được kết quả, thì vị Nhị tiểu thư này đã đổi niềm vui mới rồi.
Có niềm vui cũ không phục, dưới cơn nóng giận đã vác cục gạch tìm tới nhà.
Niềm vui cũ đại khái là muốn đập niềm vui mới, ai ngờ lại đập trúng Tinh Sương.
Cũng may lúc ấy vị niềm vui cũ ấy không ôm mục đích giết người, cho nên bị thương cũng không nặng.
"Con bé có vấn đề gì sao?" Tinh Tuyệt cảm thấy Sơ Tranh hỏi chuyện này có hơi kỳ quái.
"Không có gì, sắp chết."
"..."
Sắp chết còn không có gì?
Tinh Tuyệt nhíu mày, hắn không nhớ rõ cô em gái Tinh Sương này, nhưng trong tiềm thức, cảm giác đối với cô ta không tốt mà cũng không tính là xấu.
So với những người khác của Tinh gia thì lại tốt hơn nhiều.
Tinh Tuyệt không khỏi hỏi một câu: "Vì sao?"
Sơ Tranh: "Muốn biết?"
Tinh Tuyệt gật đầu: "Vì sao nó lại sắp chết?" Tinh Sương nhìn rất khỏe mạnh.
Sơ Tranh nhìn hắn vài giây: "Bên cạnh có thứ đi theo."
Con ngươi Tinh Tuyệt hơi co rụt lại: "Sinh vật không biết sao?"
Tinh Kiều theo bản năng nói: "Em không phát giác được mà."
Nhưng nghĩ lại, sư phụ dù sao cũng là sư phụ, cô nói như vậy chắc chắn không sai.
Trước đó đã có sinh vật không biết muốn hại Tinh Sương, Tinh Sương rất may mắn, lần nào cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Nhưng lần này...
Sơ Tranh nhìn cô ta như thế, có lẽ là khó khăn.
Sơ Tranh không có hứng thú cứu người, nhưng Tinh Kiều đuổi theo gọi người trở về.
Đứa trẻ nhỏ nhận định đó là cô cô của nó, ngày bình thường cũng chưa từng khắt khe với nó, mềm lòng là nhất định.
Tinh Sương bất đắc dĩ đi theo Tinh Kiều trở về: "Làm gì? Cô rất bận đấy."
Ở chung một phòng với người phụ nữ này, là cô ta lại cảm thấy toàn thân không thích hợp.
Tinh Kiều nhắc nhở đâu ra đấy: "Cô cô, sắp tới đây cô sẽ xảy ra chuyện, cô phải cẩn thận."
Chuyện về sinh vật không biết, không thể để lộ cho cô ta biết.
Chỉ có thể uyển chuyển nhắc nhở.
Tinh Sương không hiểu gì hết, cảm thấy mình bị mạo phạm, đôi mắt đẹp trợn tròn: "Thằng nhóc này nói gì đó! Trù ẻo cô của cháu à?!"
Trước đó đúng là cô ta gặp chút xui
xẻo, nhưng gần đây cô ta rất tốt, không hề bị làm sao cả!
Tinh Sương "A" một tiếng, chuyển hướng qua phía Sơ Tranh: "Có phải là cô ta khuyến khích không? Tôi đã sớm biết người phụ nữ này rất độc ác mà, nhìn xem cho hai người ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, bây giờ hai người còn muốn hại tôi à?"
Người phụ nữ này luôn nói mấy lời không tài nào giải thích được.
Sơ Tranh: "..."
Tinh Tuyệt nói: "Chuyện Tinh Kiều nói là thật, sắp tới em..."
"Anh, ngay cả anh cũng muốn trù ẻo em à?" Tinh Sương cắt ngang lời Tinh Tuyệt: "Em rất khỏe mạnh, không xảy ra chuyện gì hết!"
Tinh Sương trừng Sơ Tranh một cái, quay đầu bước đi: "Không có việc gì thì em đi trước đây."
"Cô cô..."
"Xem đi, anh có nói cô ta cũng không nhất định sẽ tin." Sơ Tranh đã sớm biết là kết quả này.
"Không thể nói cho nó biết..."
"Không thể, đây là quy củ, anh cũng không được." Đầu ngón tay Sơ Tranh đè lên bả vai Tinh Tuyệt: "Tất cả những chuyện anh biết cũng không thể nói với người bình thường, hiểu chưa?"
"Anh không ký kết khế ước với em, thứ em cho anh đã là đặc quyền, anh đừng gây chuyện cho em."
Tinh Tuyệt không biết khế ước là gì, nhưng hai chữ đặc quyền làm trong lòng hắn thoải mái hơn.
Hắn không giống người khác.
Sơ Tranh cho rằng Tinh Tuyệt sẽ tiếp tục nói gì đó, ai ngờ Tinh Tuyệt không nói gì cả.
Không nói nhờ cô giúp Tinh Sương, cũng không nói nhờ cô tiếp tục nhắc nhở Tinh Sương.
"Anh không xin em giúp em gái anh à?"
"Không phải em từ chối sao?" Tinh Tuyệt kỳ quái hỏi: "Anh sẽ không làm em khó xử."
"Anh không sợ cô ta thật sự xảy ra chuyện à?"
Tinh Tuyệt khẽ nhăn mày: "Anh đã nhắc nhở nó rồi."
Lúc này đại khái Sơ Tranh đã hiểu cái máu lạnh mà Tô Đề Nguyệt nói.
-
Tinh Sương tức gần chết, cũng không có tâm tình chơi bời gì nữa, trực tiếp trở về nhà.
"Heo!!"
Tinh Sương về nhà là mắng Tinh Tuyệt với không khí.
Mất trí nhớ rồi lại trở nên ngu ngốc như thế, bị người phụ nữ kia lừa cho không biết trời đất gì.
"Tôi thấy không phải mất trí nhớ, là đần độn thì có!!"
Tinh Sương đạp ghế sofa một cước, không xả được cơn tức mà ngược lại còn làm mình đau gần chết.
Rầm ——
Trong phòng bếp vang lên một tiếng vang thật lớn, Tinh Sương cả kinh giật thót cả mình.
Cô ta quay đầu nhìn về phía phòng bếp.
Phòng bếp là hình thức mở, nơi này có thể thấy rất rõ ràng, bên kia không có gì cả.
Vậy vừa rồi là tiếng gì?
Tinh Sương không khỏi cảm thấy hơi rét run, ôm cánh tay chà xát, một lát sau lắc mạnh đầu.
Cô ta bị người phụ nữ kia hù dọa ra bóng ma tâm lý sao?
Trong nhà mình có gì phải sợ!
Tinh Sương đứng dậy, nhảy một chân qua, phòng bếp vẫn giống như trong trí nhớ của cô ta, cũng không có chỗ nào kỳ quái cả.
Tinh Sương vòng qua bàn, dưới chân đột nhiên bị trượt đi.
"A —— "
Tinh Sương kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.
Dưới tay sờ được chất lỏng trơn trượt, chóp mũi ngửi được mùi dầu ăn.
Dầu?
Cái quái gì vậy?
Tinh Sương nhịn đau ngồi dậy, ở ngay bên cạnh, một chai dầu ăn đổ dưới đất, đang tích tích chảy dầu ra ngoài.
Tinh Sương nhìn nơi dầu ăn đổ xuống, chắc là rơi từ phía trên xuống...
Nhưng vì sao lại rơi xuống?
Tinh Sương che mông, đau đến mức cô ta không rảnh mà suy nghĩ nữa, vội vàng gọi điện thoại gọi người tới cứu cô ta.
Tinh Sương ngã không nghiêm trọng lắm, nhưng nếu cô ta lệch qua chút nữa, đầu sẽ phải đụng vào kệ bếp.
Nếu mà đập trúng thì không phải là chuyện đau hay không đau nữa đâu.
Tinh Sương không khỏi có chút rụt rè, buổi tối gọi đứa bạn tới cùng ngủ.
Không phải cô ta sợ hãi, là cô ta bị thương, cần người chăm sóc!