Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Bầu trời đêm đen kịt không nhìn thấy một chấm nhỏ nào, trong thành phố đủ loại tiếng cảnh báo liên tiếp vang lên.
Một người đàn ông đứng trên mái nhà, gió thổi qua bên người gã, làm góc áo khẽ lay động.
Gã vuốt vuốt mặt nạ trong tay, ánh mắt thâm sâu nhìn xuống thành phố đèn đuốc sáng trưng dưới chân.
"Tiên sinh, chuẩn bị xong cả rồi."
"Ừ."
Người đàn ông đeo mặt nạ lên, đi theo người rời khỏi sân thượng.
Đằng sau tòa nhà lớn này cách đó không xa, có một hồ nước nhân tạo.
Lúc này người đàn ông đứng ở ngay cạnh hồ nước nhân tạo.
Xung quanh có không ít người, dưới tình huống không có ánh đèn, giống như ma quỷ đứng sừng sững ở đây.
Người đàn ông mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay thình lình có một mảnh kim loại.
Gã cầm mảnh kim loại, cách mặt nạ khẽ hôn một cái, sau đó hạ lệnh: "Bắt đầu đi."
"Vâng."
Bóng người bên hồ dồn dập đi vào trong hồ nước, nước từ mắt cá chân bọn họ, bao phủ đến eo, lại đến cổ.
Nhưng bọn họ không có nửa phần sợ hãi, giống như đây là một chuyện cực kỳ thần thánh vậy.
-
"Cảnh báo!"
"Kiểm trắc được điểm giao tiếp mới hình thành."
Người máy đột nhiên lên tiếng, làm Tinh Tuyệt giật mình, hắn theo bản năng nhìn về phía Sơ Tranh.
Người sau rất là bình tĩnh: "Vị trí."
Người máy: "Đang xác định vị trí..."
Người máy rất nhanh xác định được vị trí, ở ngay trong Kinh Nam thành, cách nơi này một khoảng cách.
Trong chớp nhoáng, Sơ Tranh đã hiểu được mục đích của đối phương.
Điệu hổ ly sơn, phân tán nhân thủ của Vấn Tiên Lộ.
Sự kiện tự sát lại ngăn cản toàn bộ nhân viên của cục quản lý sinh vật không biết và hệ thống canh gác của thành phố.
Sơ Tranh bóp gãy đồ vật trong tay.
Mở một điểm giao tiếp mới chưa từng được ghi chép, mới là mục đích của đối phương.
Chó điên giỏi nha!!
"Sơ Tranh tiểu thư, chúng tôi tìm được..."
"Không rảnh."
Sơ Tranh kéo Tinh Tuyệt rời đi, ném người chạy tới báo tin lại sau lưng.
"Sơ Tranh tiểu thư... Sơ Tranh tiểu thư, ngài muốn đi đâu? Chúng tôi tìm được Diêu Trúc Duyệt rồi."
"Tự bắt." Sơ Tranh đẩy Tinh Tuyệt vào trong xe, đi theo lên xe, trực tiếp lái xe rời đi.
Người đằng sau co cẳng đuổi theo mấy bước, cuối cùng bị ép dừng lại.
Bọn họ bắt kiểu gì đây?
Với năng lực ấy của Diêu Trúc Duyệt, đi lên một người là treo một người!!!
Anh ta phải bàn giao với giáo sư Tô thế nào đây?
-
Xe bắn vụt qua nhanh như tên bắn, bóng sáng của thành phố lướt qua cửa sổ xe, hình thành hư ảnh.
"Bảo Bảo, chúng ta đi đâu?"
"Dẫn anh đi mở mang hiểu biết."
"???"
Người máy ngoi đầu lên, bập bẹ nói: "Chủ nhân, kiểm trắc được sinh vật không biết... Oa! Thật nhiều! Đếm không hết!"
Người máy không nói số lượng luôn.
Sơ Tranh híp mắt lại, nhìn về phía trước.
Đường phía trước không sáng đèn, một vùng tăm tối.
Xe giống như đang chạy vào một chốn nguy hiểm không biết tên.
Khi xe vượt qua một vùng ánh sáng cuối cùng, trong nháy mắt khi bị bóng tối nhấn chìm, thân xe bị thứ gì đó đụng mạnh một cái.
Tinh Tuyệt bị Sơ Tranh kéo qua ôm lấy: "Nhắm mắt lại."
Tinh Tuyệt nghĩ thầm, với tình huống bây giờ dù hắn có mở to mắt cũng không nhìn thấy được gì, nhắm mắt hay không có gì khác nhau.
Nhưng xét thấy sự nghiêm túc của Bảo Bảo nhà hắn, Tinh Tuyệt rất nghe lời nhắm mắt lại.
Dường như cửa sổ xe mở ra, có gió luồn vào.
Hắn nghe thấy tiếng gào thét như của một loài dã thú nào đó.
Trong không khí mơ hồ có một mùi hôi thối khó ngửi, Tinh Tuyệt cực kỳ buồn nôn khi ngửi thấy loại mùi ấy.
Mặc dù Tinh Tuyệt nhắm chặt hai mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh sáng.
Hắn nhịn không được hé ra một đường nhỏ nhìn lén.
Xe vẫn đang chạy như bay, lướt nhanh qua đèn hoa rực rỡ, hình ảnh cực kỳ chấn động.
Đồ vật bên ngoài bị ngân mang cuốn lấy, im ắng nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng màu bạc, tản ra trong không khí, đây chính là đèn hoa rực rỡ mà hắn chợt nhìn thấy.
Dần dần số lượng sinh vật không biết xông lên ít đi.
Tinh Tuyệt nuốt một ngụm nước bọt.
Bảo Bảo cũng quá lợi hại rồi...
-
Hai mươi phút sau.
Xe dừng ở một chỗ tương đối khuất, Sơ Tranh bảo Tinh Tuyệt chờ trong xe.
Tinh Tuyệt hơi chần chờ, gật gật đầu: "Được."
Hắn xuống cũng không thể giúp được gì, không cần phải đi gây thêm phiền phức cho cô.
Tinh Tuyệt nhìn Sơ Tranh xuống xe,
bên tai vang lên một tiếng cạch, cửa xe bị khóa lại.
Tinh Tuyệt: "..."
Không biết vì sao, luôn cảm thấy hình ảnh này khá quen.
Sau khi Sơ Tranh xuống xe, cô đi xuyên qua một con đường nhỏ, đi đến bên hồ.
Mặt hồ gió êm sóng lặng, nhưng Linh trị nơi này lộn xộn, cực kỳ giống... Con sinh vật không biết bị bắt lại kia.
Đối diện hồ có người đứng, Sơ Tranh xuất hiện, gã ngay lập tức nhìn qua.
Người kia đeo mặt nạ, không thấy rõ tướng mạo, quanh thân tràn đầy Linh trị dao động quỷ quyệt.
Không phải là con người.
Nhưng vào lúc này, người kia đột nhiên phi thân lên, trống rỗng đứng trên mặt hồ.
"Cô tới đúng là không phải lúc rồi." Giọng nói của người đàn ông có phần êm tai, cũng không chứa tính công kích gì.
"Quấy rầy đến anh rồi, xin lỗi nha." Giọng điệu lạnh như băng, không có nửa phần xin lỗi.
Người đàn ông hơi trầm mặc: "Sao cô không đi kiểm tra những điểm giao tiếp kia?"
"Tại sao tôi phải đi kiểm tra?"
"..."
Mẹ nó đây không phải là chức trách của cô sao?
"Những điểm giao tiếp kia bị mở ra, cũng sẽ tạo thành phiền phức cho cô mà, cô sao có thể mặc kệ?"
"Liên quan gì đến tôi, tôi thích quan tâm thì quan tâm, tôi không thích thì mặc kệ, lại không ai có thể nói gì tôi." Không có người lãnh đạo trực tiếp, chính là có thể muốn làm gì thì làm.
"..."
Sơ Tranh nhìn mặt hồ vẫn yên tĩnh như trước: "Giang Vân Lý?"
Người kia cũng không phủ nhận: "Giang Quý Bắc đi tìm cô à."
Gã tháo mặt nạ xuống, gương mặt dưới mặt nạ, cơ hồ giống Giang Quý Bắc như đúc.
Nhưng rất nhanh gương mặt kia có biến hóa.
Dần dần trở nên không giống như vậy nữa.
Sơ Tranh híp mắt lại: "Anh giả mạo Giang Quý Bắc làm gì?"
"Có một số việc đương nhiên là người sống làm sẽ thuận tiện hơn." Giang Vân Lý cúi đầu thưởng thức mặt nạ trong tay: "Cái thân phận Giang Quý Bắc này, có một số thời khắc dùng rất tốt."
"Không phải anh đều cho sinh vật không biết trực tiếp sống nhờ trên người à, ai không nghe lời thì thay thế người đó, anh cần phải dùng thân phận của người khác?"
Giang Vân Lý: "Nhưng tôi chung quy lại cũng là một người chết, dễ dàng gây nên phiền phức không cần thiết."
Ngươi suy nghĩ còn rất chu đáo.
Về sau xảy ra chuyện không phải cũng là do Giang Quý Bắc cõng nồi cho ngươi à.
Không làm được gì hay, chỉ hố em trai là đứng hạng nhất.
Sơ Tranh: "Chuyện xảy ra bên ngoài bây giờ là do anh làm?"
Giang Vân Lý biện giải cho mình một câu: "Bạn nhỏ kia trộm đồ của tôi, bây giờ khống chế không nổi, chuyện này không nên tính lên đầu tôi."
Không tính cho ngươi thì tính cho ai!
Phòng thí nghiệm là ai xây!
Là ta sao?
Chó chết!
Sơ Tranh đè ép lửa giận, tỉnh táo nói sang chuyện khác: "Cho nên, anh làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì muốn mở lối đi ra?"
Giang Vân Lý nhìn về phía mặt hồ: "Cô không cảm thấy thế giới này càng cần chúng tôi hơn sao? Nhân loại yếu đuối như vậy, chúng tôi thay thế bọn họ, có thể sống được tốt hơn."
"Đây là thế giới của nhân loại."
Giang Vân Lý cười nhẹ: "Ai có năng lực lớn hơn thì người đó sẽ có bản lĩnh trở thành chúa tể của thế giới này, không phải sao?"
Sơ Tranh "A" một tiếng, "Anh cảm thấy anh rất lợi hại?"
Sơ Tranh vốn cho rằng Giang Vân Lý sẽ thừa nhận, nhưng gã vậy mà lại phủ nhận.
"Tôi không nghĩ như vậy, tôi chỉ muốn đồng loại của tôi có được một hoàn cảnh sinh tồn tốt hơn mà thôi."