Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ "Tôi tha cho cô, vậy thì những người cô giết phải tính thế nào?"
"Những người kia không phải do em giết." Diêu Trúc Duyệt giải thích: "Bọn họ tự sát, không liên quan gì đến em."
"Nếu không phải cô ảnh hưởng đến bọn họ, thì bọn họ sẽ tự sát chắc?"
"Chị ơi, em thật sự không phải cố ý mà, em khống chế không nổi, em không muốn làm hại bọn họ."
Diêu Trúc Duyệt khóc lóc kể lể, khóc như lê hoa đái vũ.
Trên người mặc chiếc áo dính máu, lúc này nhìn cũng không đáng sợ nữa, ngược lại làm cho lòng người sinh ra chút thương tiếc.
Đáng tiếc...
Sơ Tranh không phải người sẽ tùy tiện thương tiếc người khác.
"Ồ, vậy cô cứ xem như tôi muốn làm hại cô đi." Sơ Tranh lạnh lùng nói.
Theo giọng nói của cô vang lên, ngân tuyến dần dần siết chặt.
Không gian hoạt động của Diêu Trúc Duyệt trong nháy mắt bị thu nhỏ: "Chị ơi, em thật sự... A!"
Diêu Trúc Duyệt đột nhiên kêu thảm một tiếng.
Sơ Tranh giơ tay che lên môi, thở dài một tiếng thật khẽ.
Đây chính là kết cục khi không tự ra.
Ngân tuyến cưỡng ép lôi sinh vật không biết trong thân thể Diêu Trúc Duyệt ra.
Khi nhìn thấy dáng vẻ của sinh vật không biết, đuôi lông mày Sơ Tranh khẽ nhếch lên.
Con sinh vật không biết này, giống hệt như con sinh vật không biết hình dạng đám mây biên giới biết phát sáng lần trước bắt được... Ừm, con này nhỏ hơn.
Đây chính là thứ mà Diêu Trúc Duyệt "trộm" đi?
-
Một tiếng sao.
"Thật sự bắt được Diêu Trúc Duyệt rồi sao?"
"Còn không phải được à, người đã ở đó rồi kìa."
"Không phải, cậu còn gọi là người được à? Đó là người sao? Tôi thấy chính là cỗ thây khô thì có..."
Thân thể Diêu Trúc Duyệt đã khôi phục lại dáng vẻ "gầy khô", đã không còn nhịp tim, chết rồi.
Người của cục quản lý sinh vật không biết đang thu thập hiện trường.
Phía sau còn có không ít thi thể.
Có người nhỏ giọng hỏi: "Bắt được Diêu Trúc Duyệt rồi, có phải nguy cơ đã được giải trừ rồi không?"
Chuyện lần này bộc phát quá đột ngột.
Toàn bộ cục quản lý đều lộn xộn cả lên.
"... Nhưng nghe nói bây giờ vẫn còn có người đang tự sát."
"Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt, có phải Tiểu Duyệt nhà tôi ở bên trong không?" Một người phụ nữ xông vào, không để ý tới ngăn cản, xông thẳng về phía bên này.
Mấy thành viên thảo luận giật nảy mình.
"Sao bọn họ lại tới đây! Ai thông báo cho bọn họ!!"
"Mau chặn bà ta lại."
Mấy người cùng nhau tiến lên, ngăn cản bà Diêu lại.
"Bà Diêu, bà bình tĩnh một chút."
"Có phải đã tìm được Tiểu Duyệt rồi không, con bé ở đâu? Tôi muốn gặp Tiểu Duyệt, các cậu cho tôi vào đi." Cảm xúc của bà Diêu kích động, muốn tránh khỏi bọn họ để vào bên trong.
"Cho tôi vào đi."
"Các cậu tránh ra cho tôi, tôi muốn gặp Tiểu Duyệt."
"Tiểu Duyệt, Tiểu Duyệt của tôi!!"
"Bọn họ nói tìm được Tiểu Duyệt rồi, Tiểu Duyệt ở đâu?"
Bà Diêu chỉ nhìn thấy người lui tới bên kia đang dùng túi để sắp xếp đồ vật vào, không trông thấy bóng dáng Diêu Trúc Duyệt.
Lòng bà Diêu dần dần trở nên bất an.
Bà ta túm lấy người cách mình gần nhất: "Tiểu Duyệt ở đâu, các cậu nói đi!!"
"Bà Diêu, bà bình tĩnh một chút được không, chúng tôi..."
"Cô ta chết rồi."
Giọng nói lạnh lùng từ phía sau chen vào.
"Sơ Tranh tiểu thư, cô..."
"Cô nói cái gì?" Bà Diêu quay đầu lại trừng mắt nhìn Sơ Tranh: "Cô nói bậy bạ gì đó, sao Tiểu Duyệt có thể chết được!!"
"Thi thể của cô ta ở bên đó kìa." Sơ Tranh khẽ hất cằm, ra hiệu vị trí của Diêu Trúc Duyệt.
Bà Diêu nhìn sang theo phương hướng mà Sơ Tranh ra hiệu.
Diêu Trúc Duyệt còn chưa được bỏ vào túi đựng xác, vẫn dùng vải trắng đắp lại.
Một đoạn cách tay gầy khô vừa vặn rũ xuống bên ngoài vải trắng, mà trên cổ tay đeo chiếc vòng mà bà Diêu quen thuộc.
Đó là Tiểu Duyệt nhà bà ta...
"Không thể nào, không thể nào... Đây không phải là Tiểu Duyệt. Tiểu Duyệt đang khỏe mạnh, không thể nào biến thành thế kia được."
Bà Diêu vừa lắc đầu vừa lầm bầm lầu bầu, không muốn tin tưởng vào những gì mình trông thấy.
Sơ Tranh: "Đó chính là cô ta."
"Sơ Tranh tiểu thư, cô đừng nói nữa." Người bên cạnh gấp gáp muốn chết.
Sơ Tranh: "Vì sao không nói? Sớm muộn gì bà ta cũng sẽ biết? Chẳng lẽ các anh muốn giấu diếm bà ta?"
Đám người: "..."
Không phải họ muốn giấu diếm.
Nhưng dù thế nào cũng phải cân nhắc câu từ đã rồi hẵng nói với người ta chứ?
Hơn nữa Diêu Trúc Duyệt như thế này...
Dáng vẻ ấy mà có thể cho người
ta nhìn được sao?
Sơ Tranh: "Nếu như các anh cứ luôn ôm thái độ như vậy để làm chuyện này, thì sao các anh không đi làm nhân viên hòa giải trong khu đi."
Đám người: "..."
Sơ Tranh lười nói tiếp với bọn họ, trực tiếp đi luôn.
Đi không bao xa thì nghe thấy tiếng la khóc tê tâm liệt phế của bà Diêu.
Sơ Tranh hơi ngừng bước chân, bình sứ nhỏ hơi mờ xoay lòng vòng giữa ngón tay cô.
Vài giây sau, cô nhét bình sứ nhỏ vào trong túi, nhanh chân rời đi.
-
Sơ Tranh đưa Tinh Tuyệt về trước, sau đó lại đến những điểm giao tiếp có vấn đề khác để phong tồn điểm giao tiếp.
Chờ Sơ Tranh phong tồn điểm giao tiếp xong trở về, thì đã là vài ngày sau.
Bọn người Liễu Trọng đã về Vấn Tiên Lộ khi Sơ Tranh đi.
"Sơ Tranh tiểu thư, cô về rồi à." Khương Tam Trản dắt Mai Cơ, đi từ trong tiệm của Liễu Trọng ra.
Mai Cơ nhìn có vẻ không được vui lắm, thỏ tai dài bị cô bé túm lỗ tai, còn thân thể thì kéo lê dưới mặt đất.
Cô bé thấp giọng gọi một tiếng Sơ Tranh tiểu thư, sau đó cúi thấp đầu nhìn xuống đất mặt.
Khi Mai Cơ vui vẻ thì đều ôm con thỏ, không vui... Con thỏ sẽ có loại đãi ngộ này đây.
"Con bé sao thế?"
"Không sao không sao." Khương Tam Trản xua tay, kéo Mai Cơ đi.
Sơ Tranh ngờ vực vào cửa: "Khương Tam Trản và Mai Cơ có chuyện gì thế?"
"Chắc là cãi nhau thôi." Liễu Trọng vẫn đang đối chiếu số liệu, thấy Sơ Tranh trở về, cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
"Không phải hai người họ thân nhau nhất à?" Ngày nào cũng bám lấy nhau, sao lại cãi nhau rồi?
"Chuyện của thanh niên, chú biết thế nào được." Liễu Trọng tuổi đã cao, biểu thị không hiểu chuyện của người trẻ tuổi.
"Đã giải quyết xong mọi chuyện rồi à?"
"Ừ."
Sơ Tranh tự rót cho mình cốc nước: "Mấy ngày nay Giang Vân Lý làm gì?"
"Không làm gì cả, sau khi nhốt vào thì không hề nói chuyện."
Giang Vân Lý bị mang về Vấn Tiên Lộ, đều chưa hề nói một lời nào cả.
"Chú nhốt hắn ta vào gian phòng nhốt Lục Phong Trạch đi."
Liễu Trọng: "Vì sao?"
"Thú vị."
Liễu Trọng: "..."
Thú vị?
Bỏ hai người này vào chung một chỗ, không phải sẽ đánh nhau sao?
"Cháu đi đâu vậy?"
"Nghỉ ngơi."
Liễu Trọng: "..."
Cháu nghỉ ngơi mà đi ra bên ngoài?
Đi đâu nghỉ ngơi?
"Đợi chút!!" Liễu Trọng nhớ tới có chuyện còn chưa nói với cô, nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
Nhưng mà bên ngoài trống rỗng, làm gì còn bóng dáng của Sơ Tranh nữa.
Liễu Trọng: "..." Chạy nhanh như vậy? Bình thường cứ đi một bước lắc lư ba bước, chưa thấy tích cực như vậy bao giờ mà.
-
Sơ Tranh đương nhiên là đi tìm vật nhỏ nhà cô nghỉ ngơi.
Sơ Tranh lấy được hành trình của Tinh Tuyệt từ chỗ Hồ Thạc, chờ ở trong xe, Tinh Tuyệt lên xe trông thấy cô, đôi mắt lập tức sáng bừng lên.
"Bảo Bảo."
Tinh Tuyệt trực tiếp nhào tới.
Thật sự là nhào.
Cũng may ghế sau xe rất rộng rãi, không đến mức nhào cho cô ngã xuống.
Sơ Tranh ôm hắn ôn tập bài học: "Mấy ngày nay không sao chứ?"
"Có."
"Hả?"
"Không gặp được Bảo Bảo, nơi này khó chịu." Tinh Tuyệt chỉ vào ngực mình.
Sơ Tranh: "..."
Đột nhiên có chút muốn đi về.
Về là không thể nào về.
Tinh Tuyệt đẩy hết những chuyện phía sau lại, trực tiếp dẫn Sơ Tranh về trang viên.
Hồ Thạc gọi mấy cuộc gọi đoạt mệnh tới, Tinh Tuyệt trực tiếp kéo đen người luôn.
"Anh làm vậy không sao chứ?"
Tinh Tuyệt cong môi cười một tiếng: "Bảo Bảo quan trọng nhất."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Em cảm thấy lát nữa Hồ Thạc sẽ giết tới."
"..."