Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ Tinh Tuyệt cũng không định lợi dụng Tinh Kiều, cho nên hắn không muốn làm thức tỉnh AI trong thân thể cậu bé.
"Bảo Bảo bảo quản đi." Tinh Tuyệt đeo vòng tay về lại trên tay cô: "Anh trai anh đưa nó cho em, chắc là có lý của anh ấy."
Vòng tay này ai cầm cũng có thể xảy ra chuyện.
Chỉ có cô cầm, mới có thể thật sự ngăn cản được những chuyện này.
Lúc trước chắc hẳn Tinh Thần đã nghĩ như vậy.
Hắn biết sự đặc biệt của Vấn Tiên Lộ, không ai có thể vặn ngã Vấn Tiên Lộ, cô cầm sẽ an toàn hơn bất cứ ai.
Bên cạnh Sơ Tranh có một trí năng nhìn còn cao cấp hơn, cho nên cô cũng sẽ không ngấp nghé cái này.
Sơ Tranh chạm vào vòng tay, nó dán trên cổ tay, xoay một vòng.
Tinh Thần đưa tay vòng cho cô, xác thực có thể là xuất phát từ tình huống an toàn.
Cho dù cô không đeo, trực tiếp ném ở Vấn Tiên Lộ thì muốn tìm được cũng không dễ dàng.
Chỉ có thể nói có một số việc quá trùng hợp.
Ví dụ như Giang Vân Lý.
Gã vừa vặn bị Lục Vinh ảnh hưởng, đột nhiên muốn mưu cầu phúc lợi cho đồng loại của mình.
Lại ví dụ như Vương Giả không thuộc về thế giới này.
Làm cho cô quen biết Tinh Tuyệt trong trò chơi trước.
Vòng tay cũng coi như một kỷ niệm, Sơ Tranh không từ chối.
Nhưng mà...
"Cái này của anh có thể định vị?" Sơ Tranh chỉ vào chiếc vòng tay đôi với hắn, con ngươi nửa híp hỏi.
"..."
Ánh mắt Tinh Tuyệt dao động, cũng muốn nói sang chuyện khác.
"Bảo Bảo, chúng ta đi ăn chút gì đi."
"Đừng nói sang chuyện khác." Sơ Tranh không hề dao động.
"..."
Tinh Tuyệt cúi đầu xuống, bày ra vẻ mặt rất tủi thân, "Anh... Anh sợ không tìm được em mà."
"Anh không tin em thì có."
"Anh không có." Tinh Tuyệt lắc đầu, có khát vọng sống rất mạnh giải thích: "Đây là định vị hai chiều, em cũng có thể định vị được anh."
"Em cũng không biết, làm sao định vị được anh?" Dùng chân định vị sao?
Vật nhỏ làm càn quá rồi.
Không đánh không được!
-
Tinh Tuyệt bị nghiêm túc sửa chữa một trận, Tinh Tuyệt cho rằng Sơ Tranh sẽ gỡ vòng tay xuống.
Nhưng sau đó cô cũng không nói về chuyện này nữa.
"Bảo Bảo, buổi tối đến chỗ anh nhé?"
"Làm gì?" Sơ Tranh mặt lạnh.
"Muốn bồi tội cho Bảo Bảo." Tinh Tuyệt cười.
"Không muốn."
"..." Tinh Tuyệt cố gắng chào hàng một chút, "Bảo Bảo, cho anh một cơ hội đi mà."
Sơ Tranh cực kỳ không nể mặt: "Không muốn."
Tinh Tuyệt thất vọng: "Vậy được rồi, anh đến chỗ Bảo Bảo."
Sơ Tranh: "???"
-
Tinh Tuyệt bây giờ xe nhẹ đường quen, đi vào là đi thẳng lên lầu, trực tiếp bắt đầu nấu cơm.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh không thèm để ý đến hắn, đi tìm Liễu Trọng nói chút chuyện.
Chờ cô về, Tinh Tuyệt đã nấu xong cơm, đang ngồi ở bàn ăn chờ cô.
Cơm nước xong xuôi, Tinh Tuyệt đưa bát đũa đi rửa.
Sơ Tranh đi bổ sung một chút hàng tồn, lúc đi ra, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh.
Cô nhìn về phía phòng ngủ một chút, trên giường cong lên một độ cong hình người.
Sơ Tranh không để ý lắm, lấy quần áo đi tắm rửa.
Sau khi tắm sạch xong thì nằm xuống giường, chuẩn bị đi ngủ.
Nhưng mà cô vừa nằm xuống, người bên kia lập tức chui qua, thân thể kề sát vào cô.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh hít sâu.
Vật nhỏ đang làm gì thế hả!!
"Bảo Bảo, anh hầu như đã nhớ ra cả rồi." Giọng nói của Tinh Tuyệt vang lên bên tai cô.
"Thật sao?"
"Ừ." Tinh Tuyệt gật đầu.
"Vậy chắc hẳn anh phải biết là em lừa anh."
"... Anh không để ý." Tinh Tuyệt nói: "Anh thích Bảo Bảo, Bảo Bảo lừa anh như vậy, anh rất vui."
Cho dù cô không nói mình là bạn gái của hắn, thì chắc hẳn hắn cũng sẽ thích cô.
Bản thân mình trong những ký ức ấy...
Mặc dù có chút lạ lẫm, nhưng loại tình cảm ấy, hắn có thể cảm nhận được.
Tinh Tuyệt không lừa cô, hắn đã khôi phục phần lớn ký ức.
Nhiều lần như vậy, hắn không nhớ rõ cô, nhưng vẫn sẽ thích cô, đó chính là minh chứng tốt nhất.
Cái hắn thích không phải chỉ là một thể xác.
Mà là linh hồn thuộc về cô.
"Bảo Bảo..."
Sơ Tranh đẩy người sang bên cạnh, trong lòng Tinh Tuyệt lập tức lạnh hơn mấy phần, nhưng mà một giây sau, trên người bỗng trầm xuống.
Tinh Tuyệt hơi sững sờ, một
hồi lâu sau cũng không kịp phản ứng, bị Sơ Tranh ấn lấy mà hôn.
-
Ngày hôm sau Tinh Tuyệt thần thanh khí sảng, lúc ăn sáng cũng không nhịn được mà bay bổng.
"Anh nhìn em có thể nhìn no bụng à?"
"Có thể nha." Tinh Tuyệt chống cằm cười đến ôn hòa, "Bảo Bảo tú sắc khả xan."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đá văng cái chân đang làm loạn dưới bàn của Tinh Tuyệt.
Tinh Tuyệt ngược lại không dám quá mức, trước khi Sơ Tranh triệt để nổi giận, thu thần công lại, đường đường chính chính ăn sáng.
Nhưng cũng chỉ đứng đắn được hai phút.
"Bảo Bảo, a..."
"A gì mà a."
Tinh Tuyệt cầm cái nĩa, ra hiệu Sơ Tranh há miệng.
Sơ Tranh chỉ vào cổng: "Anh không ăn thì cút đi làm."
"..."
Tinh Tuyệt nhanh chóng thu hồi lại, cắn đồ ăn mỉm cười.
"Hồ Thạc sao rồi?" Sơ Tranh có hơi nhớ vị Đại tổng quản này.
Nụ cười của Tinh Tuyệt thu liễm đi mấy phần: "Bên phía bệnh viện nói tình huống đã ổn định lại, nhưng vẫn chưa tỉnh lại."
Rốt cuộc lúc nào mới tỉnh, có thể tỉnh được hay không thì còn là ẩn số.
"Bên phía công ty anh không có vấn đề gì chứ?"
"Anh có thể tự giải quyết."
Sơ Tranh gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện: "Ký ức của hiện thực anh đã khôi phục chưa?"
"Chưa."
Vẫn chưa sao?
Hắn có thể khôi phục những ký ức kia, có phải là món quà cuối cùng mà Vương Giả nói?
Dù sao thời gian dài như vậy trôi qua, cũng xem như đây là một chuyện tốt.
Mà Vương Giả chỉ có thể làm cho hắn khôi phục những ký ức liên quan đến cô, ký ức của thế giới này không phải là thứ mà nó có thể nhúng tay vào.
"Cho dù không nhớ ra được cũng không sao." Tinh Tuyệt nói: "Bây giờ anh chính là một tờ giấy trắng, em muốn vẽ thế nào thì vẽ, như thế này không phải tốt hơn sao?"
Sơ Tranh liếc hắn một cái.
Tinh Tuyệt khẽ nháy mắt với cô, bắt đầu nói lời hạ lưu: "Thân thể của anh cũng vậy nha."
"..."
Cút!
Tinh Tuyệt ôm quần áo, bị đuổi ra khỏi nhà, vừa vặn đối mặt với Liễu Trọng đang ngồi ở cửa húp mì.
Liễu Trọng: "..."
Tinh Tuyệt: "..."
Liễu Trọng hút nốt sợi mì kia vào, khách sáo hàn huyên: "Ăn chưa?"
Tinh Tuyệt: "Ăn rồi."
"..."
"..."
Bầu không khí lần nữa lâm vào xấu hổ.
Tinh Tuyệt mặc quần áo gọn gàng, nhanh chóng đi mất.
-
Sơ Tranh không quá muốn đến trang viên ở, Tinh Tuyệt cũng chỉ có thể ngày nào cũng chạy đến chỗ cô.
Cuối cùng Sơ Tranh cũng không cần sang sát vách ăn ké hai bữa cơm sáng + trưa nữa.
Tinh Tuyệt có thể buổi tối cùng cô ôn tập bài tập, buổi sáng còn có thể dậy sớm nấu ăn.
Cũng là cường nhân.
Tinh Sương nghe nói chuyện này, phản ứng đầu tiên là: Nấu cơm? Hắn?
Tinh Tuyệt trước kia áo đến thì đưa tay cơm đến thì há miệng, nơi như nhà bếp hắn sẽ không bước vào một bước.
Sao lại nấu cơm?!
Nằm mơ à!
Chắc chắn là cọp cái kia khoác lác.
Cho đến khi Tinh Sương tận mắt nhìn thấy Tinh Tuyệt bưng một hộp cơm đến công ty, nói là nấu bữa cơm tình yêu cho Sơ Tranh.
Tinh Sương: "..."
Điên rồi điên rồi.
Chắc chắn là sinh vật gì đó nhập vào người rồi!
Công ty của Tinh Tuyệt cách nơi này hơi xa, mỗi ngày đi qua đi lại không tiện lắm.
Cho nên sau đó Tinh Tuyệt suy nghĩ ra một chiêu, hắn dự định —— chuyển công ty.
Khi Sơ Tranh biết chuyện này, Tinh Tuyệt đã bài trừ hết phản đối của mọi người, cũng đã chọn xong địa điểm, chỉ chờ trang trí rồi chuyển công ty.