Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Mông Trần bước xuống từ chỗ cầu thang, Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn lên.
Thiếu niên mặc một chiếc áo thun khá rộng, tùy ý mặc một chiếc quần dài, dáng vẻ vừa tỉnh ngủ, tỉnh tỉnh mê mê xuống lầu.
"Dậy rồi à?"
Thiếu niên ngừng động tác xuống lầu, đứng ở bên đó, có chút câu nệ, "Ừ."
"Xuống đây."
Lúc này Mông Trần mới tiếp tục đi xuống.
Hắn liếc thấy rương hành lý của mình, thấy hơi kỳ quái, "Sao hành lý của tôi lại ở đây?"
"Tôi lấy tới."
"??"
Tại sao lại lấy tới?
"Ngôi nhà ấy của anh làm sao mà ở được?" Sơ Tranh đưa ra lý do rất chính đáng, "Anh ở chỗ tôi trước đi, tôi nói với trưởng thôn để ông ta tìm người sửa lại nhà cho anh đã, chờ sửa xong rồi anh hãy qua ở."
Mông Trần sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu: "Không cần, quá phiền rồi."
"Hơn nửa đêm tôi chạy qua tìm anh càng phiền hơn."
"..."
Dù sao mặc kệ Mông Trần có đồng ý hay không, Sơ Tranh cũng đã lấy hành lý của hắn đến đây rồi.
Đó là toàn bộ gia sản của Mông Trần, hắn không thể nào không cần được.
Mông Trần cứ như vậy có được một gian phòng ở chỗ Sơ Tranh.
Trong thôn này chuyện lớn bằng quả rắm cũng truyền đi nhanh chóng, chứ đừng nói là Mông Trần đột nhiên vào nhà Sơ Tranh ở.
Mông Trần biết lời đồn và dư luận đáng sợ cỡ nào, nhưng hắn không nghĩ tới, ở nơi như thế này mà cũng không thể trốn thoát.
Hơn nữa người ở đây nói còn khó nghe hơn...
"Tôi về bên kia thì hơn." Mông Trần nói với Sơ Tranh, "Như thế này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của cô."
"Bọn họ còn nói tôi thông đồng với toàn bộ người trong thôn kìa, thêm anh cũng không nhiều." Sơ Tranh loay hoay đồ vật trong tay, căn bản không thèm để ý.
"???"
"Anh lại không sống cùng bọn họ, quan tâm đến cái nhìn của bọn họ làm gì?"
Những người này ăn no rửng mỡ, chỉ thích tám chuyện bát quái.
Heo nhà ai lai giống cũng có thể nói được cả buổi.
Chấp nhặt với bọn họ làm gì.
Cô lại không sống ở đây cả một đời.
Thoải mái mà nghỉ ngơi không tốt sao?
"Cô không cảm thấy bọn họ nói rất khó nghe sao?"
Không biết Sơ Tranh mò đâu ra tai nghe, nhét vào tai Mông Trần, "Vậy thì đừng nghe."
"..."
Thế này khác gì bịt tai trộm chuông đâu?
Mông Trần đi tìm trưởng thôn, hỏi thăm chuyện nhà ở.
Thôn trưởng nói đã liên hệ với người ta, ngày mai sẽ đi sửa cho hắn.
Kết quả ban đêm trời mưa, sau đó...
Nhà sập rồi.
Trưởng thôn: "..."
Mông Trần: "..."
Nếu chỉ sửa lại một chút thì trưởng thôn còn có thể tìm người giúp.
Nhưng muốn trực tiếp xây mới lại thì trưởng thôn thật sự bất lực rồi.
Mà Mông Trần cũng không có tiền, cho nên cuối cùng hắn vẫn chỉ có thể ở tạm ở chỗ Sơ Tranh.
"Cô tính tiền thuê nhà cho tôi đi, chờ sau này tôi sẽ trả lại cho cô."
"Ừ."
Sơ Tranh yên lặng like cho mình trong lòng.
Vật nhỏ vẫn dễ lừa như vậy.
-
"Cô không phải người của thôn Bạch Hà, vì sao lại đến đây?"
Mông Trần vừa tưới nước cho hoa cỏ trong sân, vừa hỏi người đang nằm ở bên cạnh.
"Dưỡng lão."
"..."
Dưỡng lão?
Mông Trần nhìn kỹ đối phương, xác định là một cô gái trẻ tuổi, cuộc đời còn chưa bắt đầu, sao lại dưỡng lão rồi?
"Cô còn đi học không?"
"Không."
"Cô tốt nghiệp rồi à?"
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, "Xem như thế đi."
Nguyên chủ tự học tất cả chương trình học của đại học, xem như tốt nghiệp đi.
Hơn nữa sau này cô chỉ cần nằm dưỡng lão, đi học cái gì, vô dụng.
"Anh học đại học chưa?"
"... Chưa."
Năm nay vốn là nên tham gia thi đại học, nhưng bởi vì chuyện trong nhà nên hắn không thi.
"Chắc hẳn tôi lớn hơn anh, gọi chị đi."
"... Ch... Chị." Mông Trần không tình nguyện lắm, nhưng người ở dưới mái hiên, lại không thể không cúi đầu.
"Ngoan."
"..."
-
"Tiểu Sơ, Tiểu Sơ..." Bên ngoài viện có một thanh niên đang nhảy lên vẫy tay với Sơ Tranh, trong tay còn cầm một bó hoa dại.
Thứ càng làm người ta chú ý hơn hoa dại, là quả đầu đặc sắc từ tiệm cắt gội uốn 15 đồng ở đầu thôn của thanh niên.
Sơ Tranh biết người này.
Hà Lộ Sinh.
Đôi mẹ con lần trước đến gây chuyện cũng là vì thằng ranh con này.
Thằng ranh con cách cánh cửa, cực kỳ giống nhân viên thăm tù, "Tiểu Sơ, có phải em giận rồi không, anh không biết bọn họ sẽ đến gây chuyện, chuyện này đã giải quyết rồi,