Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên1
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Chuyện Kỳ Kỳ được tìm về, lại bị sôi nổi đưa tin một phen.
Kỳ Kỳ lúc ấy xác thực té từ trên sườn núi xuống, lúc cô bé tỉnh lại, thì phát hiện mình nằm trong nhà người khác.
Lúc ấy cô bé bị thương không nhẹ, luôn luôn ngủ mê man.
Bình thường người kia chỉ cho cô bé uống một chút thuốc Đông y, cũng không đưa cô bé đi khám bác sĩ.
Mạng Kỳ Kỳ cũng lớn, loại chữa trị như vậy mà lại còn chữa khỏi.
Nghe nói căn cứ vào lời khai của người bị bắt lại, bọn họ phá được vụ án lừa bán trẻ con vô cùng lớn.
Ngày hôm sau cha mẹ Kỳ Kỳ dẫn theo người tìm tới cửa, còn mang theo truyền thông.
Mông Trần thấy có truyền thông, lập tức tránh lên trên lầu.
"Ba người vào đi, mấy người không được vào." Sơ Tranh không cho phép truyền thông vào.
Những người kia rõ ràng có chút bất mãn.
"Tôi không tiếp nhận quay chụp, tôi cũng hi vọng trong tin tức mấy người đưa tin đừng có tôi, nếu không tôi không ngại kiện mấy người tội xâm phạm quyền riêng tư và quyền chân dung của tôi đâu."
"..."
Tòa biệt thự đằng sau Sơ Tranh im ắng viết "con mẹ nó chứ ông giàu".
-
Cha mẹ Kỳ Kỳ cũng rất ghét bọn truyền thông này, không giúp họ tìm con gái, mà ngày nào cũng không sợ làm phiền người khác hỏi toàn những câu vớ va vớ vẩn, không ngừng dằn vặt họ.
Cho nên Sơ Tranh không cho người ta vào cửa, họ không có ý kiến.
Sơ Tranh khóa cửa lại, dẫn họ vào nhà.
"Chị siêu lợi hại, thế này thế này nè, xong là quật ngã được mụ heo mập kia luôn! Siêu siêu lợi hại luôn!" Kỳ Kỳ vừa khoa tay, vừa nói, "Sau này con cũng muốn được lợi hại như chị vậy đó."
Kỳ Kỳ nói càng vui vẻ, mẹ Kỳ Kỳ lại càng đau lòng.
Cuối cùng bụm mặt, khóc không thành tiếng: "Cảm ơn cô, cảm ơn cô."
"Không phải tôi phát hiện ra con bé, tôi chỉ là thuận tay mà thôi, không cần cảm ơn tôi."
"Đúng rồi, anh đâu ạ?" Kỳ Kỳ quay đầu nhìn xung quanh.
"Trên lầu."
"Vì sao anh không xuống?"
"Hắn không thích những người bên ngoài."
Kỳ Kỳ "A" một tiếng, lại hỏi: "Em có thể đi tìm anh được không ạ?"
"Kỳ Kỳ, không được không có lễ phép." Ba Kỳ Kỳ lắc đầu.
"Nhưng con mang một quả trứng gà cho anh, con muốn cho anh mà." Kỳ Kỳ lấy quả trứng gà mình nhét trong túi ra, "Ba xem này, lấn trước con ăn một quả trứng gà của anh, anh cũng đang tuổi lớn mà."
Ba Kỳ Kỳ: "..."
Hôm nay con bé đột nhiên muốn hai quả trứng gà, anh ta còn cảm thấy là khoảng thời gian này con bé bị ngược đãi, ngay cả trứng gà cũng muốn tận hai quả.
"Hắn ở tầng hai."
Kỳ Kỳ lại nhìn ba mình, nhận được sự cho phép, lúc này mới chạy lên lầu.
-
Chờ Mông Trần dắt Kỳ Kỳ xuống lầu, Sơ Tranh và cha mẹ Kỳ Kỳ cũng đã nói chuyện xong xuôi rồi.
Mông Trần xuống, lại là một đợt cảm ơn nữa.
Chờ họ rời đi, Mông Trần đứng sau màn cửa, nhìn ra bên ngoài.
Trước khi Kỳ Kỳ lên xe, còn vẫy tay về phía họ.
Có thể là tìm được Kỳ Kỳ rồi, khách du lịch đến đây lại náo nhiệt lại, người trong thôn ngày nào cũng loay hoay đến khí thế ngất trời.
Không biết Sơ Tranh lấy đâu ra một đống thiết bị live stream về.
"Cô muốn live stream?" Mông Trần có chút ngoài ý muốn.
"Anh muốn chơi không?"
Mông Trần lắc đầu, cách ống kính rất xa.
"Tôi còn chưa mở, anh cách xa như vậy làm gì, tới đây."
"..." Mông Trần nhìn kỹ một chút, xác định Sơ Tranh không mở live, lúc này mới đi qua.
Hắn cúi đầu nhìn những thứ kia, Sơ Tranh đột nhiên giơ tay ôm lấy eo hắn.
Mông Trần cứng lại, sau đó tiếp tục loay hoay những vật nhỏ trên bàn, không để ý đến của động tác Sơ Tranh.
"Anh thật sự không muốn đi học tiếp nữa sao?"
"Ừ."
"Là không muốn đến trường học, hay là không muốn học?"
"... Không thể đến trường học."
"Không thể?"
"Tôi..." Mông Trần trầm mặc hồi lâu, hít sâu một hơi, nói: "Tôi ở đây, là trốn nợ, nếu bọn họ tìm được tôi... Sẽ rất phiền phức."
Đám đòi nợ kia chính là lưu manh xã hội đen, chuyện gì cũng làm được...
Trước đó nếu không phải mình chạy nhanh, thì đã sớm bị những người kia bắt được rồi.
Mông Trần không biết tại sao mình lại nói ra chuyện này, nhưng hắn chính là muốn nói.
Những chuyện này đè lên một mình hắn, có đôi khi hắn thật sự cảm thấy thở không nổi.
Hắn từng trải qua những chuyện như hơn nửa đêm có người cạy cửa; đi trên đường thì đột nhiên bị một đám người đuổi theo; cửa nhà đẫm máu như hiện trường án mạng.
Có đôi khi nửa đêm nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, hắn sẽ rất sợ.
Sơ Tranh trực tiếp kéo người vào trong lòng ôm, nhẹ giọng trấn an: "Tôi ở đây."
Mông Trần khó có khi chủ động ôm cô, đầu chôn trong cổ cô, hồi lâu không nhúc nhích.
Chờ Mông Trần trở lại bình thường, phát hiện mình mập mờ ngồi trên người Sơ Tranh, lập tức muốn đứng dậy.
Sơ Tranh ấn lấy hắn: "Cũng đã ngồi lâu như vậy rồi, bây giờ sợ gì nữa?"
"Cô thả tôi ra..." Mông Trần thấp giọng nói.
"Không thả thì sao?"
"..."
Không thả... Không thả hắn cũng không có cách nào.
Sơ Tranh chính là không thả ra hắn, ôm hắn tiếp tục chỉnh lý đồ trên bàn.
Có nhiều thứ cần xem hướng dẫn, Sơ Tranh liền bảo hắn cầm, cô vừa nhìn vừa làm.
Lúc đầu Mông Trần còn mất tự nhiên, sau đó nhìn