Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 307: Quần hạ chi thần (29)


trước sau

Edit & Beta: Sa - Shadowysady

=========================

"Do cơ duyên xảo hợp, ta từng vào bên trong nơi đây một lần, cũng từng được diện kiến cỗ lực lượng này trên Tế đàn của Trọng Tuyết Dạ Nguyệt, thứ thần lực này vừa có điểm giống Huyền khí nhưng cũng lại không giống Huyền khí, tuy nó đem lại cho người ta cảm giác ôn hòa nhưng ẩn chứa bên trong lại là thứ sức mạnh đủ để hủy thiên diệt địa......"

Nhiếp Khôn đột nhiên nhìn kĩ khuôn mặt Tạ Xu.

Sơ Tranh bèn dùng áo choàng bao lấy Tạ Xu ngăn trở.

Nhiếp Không bỗng cảm thấy ánh mắt nữ tử trước mắt chợt lạnh lẽo hơn rất nhiều, còn toát ra khí thế hung dữ, cứ như nếu hắn còn dám nói ra cái gì, thì có khi không thể còn mạng mà ra khỏi chiếc xe ngựa này.

Nhiếp Khôn chỉ say mê luyện đan, những chuyện khác hắn cũng không quan tâm lắm, cũng không muốn chọc vào phiền toái làm gì.

Trọng Tuyết Dạ Nguyệt đã sụp đổ.

Vị công tử này có phải là cố nhân của Trọng Tuyết Dạ Nguyệt hay không, hắn không muốn biết.

"Cô nương, đây là Nguyên Linh Kim Đan, tuy nhiên có thể dùng những đan dược khác để điều trị thân thể cho vị công tử này, chứ ta sẽ không khuyến khích hắn sử dụng Nguyên Linh Kim Đan đâu."

-

Nhiếp Khôn xuống xe ngựa, cầm chắc Tử Minh Hỏa Linh trong tay rồi hùng hùng hổ hổ rời đi.

Đám người vây quanh bên ngoài xe ngựa vẫn chưa tản đi, Nhiếp Khôn đã rời đi, vậy thì viên Nguyên Linh Kim Đan kia khẳng định là đang ở trong chiếc xe ngựa này.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên xe ngựa.

Nhưng vẫn chưa có ai động thủ, đều chỉ chăm chăm đề phòng người bên cạnh.

"Trong đó là người Quân gia các ngươi?" Vương Chí Thành nhìn chằm chằm vào đám người Sở Ứng Ngữ.

"Không phải." Sở Ứng Ngữ phản bác.

"Nàng ta nói mình tên Quân Sơ Tranh đấy thôi." Vương Chí Thành hiển nhiên không tin: "Quân Sơ Tranh...... cái tên này cùng tên vị Đại tiểu thư Quân gia đây sao lại giống nhau thế."

May mắn có mạng che mặt che chắn nên không ai thấy rõ biến hóa trên mặt Sở Ứng Ngữ thế nào.

Nàng ta bất mãn nói: "Trên đời này không thiếu người trùng cả tên lẫn họ đâu."

"Vậy à, ta quả thật không biết, ai mà dám đặt trùng cả tên lẫn họ với Quân gia Đại tiểu thư đây......" Vương Chí Thành cười lạnh: "Nhân nói đến chuyện kỳ quái, sao ta lại không biết Quân gia còn có một vị Đại tiểu thư chứ?"

Xưng hô Đại tiểu thư thế này là mặc định đại biểu cho dòng chính.

Nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà bọn họ mới chỉ nghe Quân gia có một vị Đại thiếu gia, chứ chưa hề biết còn cả một vị Đại tiểu thư.

Vương Chí Thành lại đột ngột chuyển hướng: "Không phải các ngươi là giả mạo đấy chứ?"

Sở Ứng Ngữ không thể nuốt trôi được hai chữ "giả mạo" này xuống.

Lý Lương phản ứng lại nhanh nhất: "Thân thể của tiểu thư vốn không tốt, vẫn luôn tĩnh dưỡng trong nội viện không có thông báo ra ngoài, thỉnh công tử tôn trọng."

Muốn vụng trộm nuôi một người trong các đại gia tộc, kỳ thực cũng rất dễ dàng.

Lý Lương lý giải không sai.

"Thân thể đã không tốt thì sao bây giờ lại xuất đầu lộ diện?" Vương Chí Thành vẫn không buông tha: "Ta thấy các ngươi cùng người trong xe ngựa kia đều chỉ là một giuộc với nhau, mau nói nàng ta ra đây!"

Dưới đáy sâu nhất trong con ngươi Sở Ứng Ngữ đang ẩn ẩn kìm nén sự oán độc hung tàn: "Chúng ta không biết nàng."

"Ra làm gì?"

Tiếng nói của Sơ Tranh cùng Sở Ứng Ngữ cất lên đồng thời với nhau.

Sơ Tranh xuống xe ngựa, đầu mày cuối mắt đều lạnh lùng lặng lẽ nhìn cả vào đám người.

"Vừa hay." Vương Chí Thành tiến lên trước hai bước: "Vì sao khế ước thú của sư đệ ta lại ở trong tay ngươi, hôm nay nếu ngươi không nói cho rõ ràng thì đừng hòng rời khỏi nơi này."

"Ta nói rồi."

"A, ai mà tin được, có phải ngươi đã hại chết sư đệ ta rồi hay không?"

"Không." Đừng có sủa bậy bạ.

"Nếu ngươi không sát hại sư đệ của ta, làm sao Vô Địch có thể ở trong tay ngươi được." Đây đúng là một cái vòng lặp luẩn quẩn vô hạn.

Kẻ này có vẻ không biết chủ nhân của Vô Địch đã đi đâu làm gì.

Mà đương nhiên, hắn cũng chẳng hơi đâu quan tâm. Hiện tại hắn chỉ là cần một lý do quang minh chính đại, lý do để hắn có thể ra tay cướp đoạt Nguyên Linh Kim Đan mà nhìn không đến nỗi vô sỉ lắm.

"Hôm nay ta phải đòi lại công đạo cho sư đệ."

"Trả mạng của sư đệ ta đây!"

Vương Chí Thành nổi giận gầm lên một tiếng, Huyền khí trong lòng bàn tay phóng ra ập thẳng đến trước mặt Sơ Tranh, tiếp ngay sau đó là đám người đứng sau lưng Vương Chí Thành cũng nối đuôi nhau xuất chiêu.

Nguyên Linh Kim Đan đúng là đang ở trên người Sơ Tranh.

Vương Chí Thành đã động thủ, những kẻ khác làm sao còn đứng yên được, nếu ra tay chậm, có khi đồ sẽ bị người khác cướp mất.

Sở Ứng Ngữ cũng muốn giết chết Sơ Tranh, chỉ có như thế thì thân phận của nàng ta mới không bị bại lộ.

Bởi vậy nàng ta cũng mang theo Lý Lương gia nhập cuộc chiến.

"Thiếu gia chủ, chúng ta......."

Diêu Da đứng ở ngoài cùng, hắn vẫn khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý gia nhập ẩu đả, người của Thẩm gia cũng đã sốt ruột không thôi.

Gia chủ quả thực rất cần viên
Nguyên Linh Kim Đan kia.

Nhưng Diêu Dạ không lên tiếng, bọn họ cũng không dám tùy tiện tiến lên.

Sơ Tranh đang không mang theo đám người Phương Thăng, một mình cô phải đối mặt với nhiều người như vậy, lại còn phải che chở xe ngựa ở đằng sau, đúng là có hơi thiệt thòi.

"Tiểu nha đầu, biết điều thì giao Nguyên Linh Kim Đan ra đây!"

"Ngươi cũng phải còn mạng mới cầm được."

Tiếng nói thanh lãnh của nữ tử trên bình nguyên bao la bát ngát chậm rãi vang lên.

"Thẩm gia, các ngươi đây là đang làm gì!"

"Thẩm Diêu Dạ, ngươi sai người tấn công chúng ta là thế nào!"

"Thẩm Diêu Dạ, ngươi điên rồi!"

Người của Thẩm gia đột nhiên xuất thủ công kích đám người xung quanh, trong lúc nhất thời, chiến sự lại càng thêm hỗn loạn.

Hỗn chiến tưng bừng, không một ai còn chú ý tới chiếc xe ngựa đang đứng im, cứ như chiếc xe đang đứng tại một không gian khác.

Vô Địch núp trong góc xe, hoảng sợ nhìn nam tử áo đỏ đang ngồi bên trong.

Hắn cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng an tĩnh nhìn vào Vô Địch.

Thế nhưng Vô Địch lại cảm thấy khủng bố như nó đang bị người ta lăng trì hành quyết, sự rùng mình sợ hãi bao trùm khắp toàn thân.

Nam tử phong hoa tuyệt đại khẽ mỉm cười, đường cong khóe môi vừa đúng, đến cả đầu lông mày cũng nhiễm ý cười theo.

Vô Địch: "........."

Càng kinh khủng!

Mẹ ơi cứu con!!!!!

Người đang giao thủ cùng Sơ Tranh đột nhiên dừng lại động tác, Sơ Tranh nhân cơ hội đạp hắn bay thẳng vào trong đám đông.

Tất cả mọi người cũng đồng thời dừng lại, nhìn chằm chằm ra đằng sau nàng.

Sơ Tranh: ".........." Có quỷ sao!

Đang đánh nhau lại dừng lại, có biết chữ bất lịch sự viết thế nào không!!

Hay là đang chờ ta quay đầu rồi nhân cơ hội thọc ta một kích trí mạng hả?

Tất cả mọi người đều đã dừng tay, Sơ Tranh nếu động thủ thì cũng hơi mất mặt.

Cô quay đầu về phía sau nhìn lại, một chấm đỏ rực bỗng lọt vào đáy mắt.

Bình nguyên nổi gió.

Gió thổi qua cỏ hoang trên mặt đất làm vạt áo đỏ như lửa nhẹ phất lên, làn tóc đen như mực cùng xiêm y hỏa diễm như cùng quấn lấy nhau bay múa.

Dung mạoquá tinh xảo xinh đẹp của nam tử làm thiên địa đều phải ảm đạm thất sắc.

Tạ Xu tuy vẫn luôn yêu dã mị hoặc, nhưng khí chất của hắn trước đó không hề giống như lúc này.

Thứ khí chất vô cùng mãnh liệt....

Giờ khắc này, cứ như phong ấn đã bị mở ra......

Trong nháy mắt, Sơ Tranh như đã trông thấy hình ảnh hắn đang giẫm trên núi xương trắng quỷ mị, yêu dã tà tứ đến câu nhân.

Nam tử khẽ đưa tay.

Gió trên bình nguyên càng thêm cuồng loạn.

Hắn đứng trong gió, trên đỉnh đầu chẳng biết từ lúc nào đã hội tụ mây đen dày đặc, bầu trời thấp đến nỗi như sắp đổ sập xuống, trận trận sấm sét tụ hội dày đặc phía chân trời.

Sơ Tranh: "........."

Thẻ người tốt làm gì vậy?

Bỏ mẹ rồi, hắc hóa sao?

Không đúng, nếu đúng là hắc hóa thì Vương Bát Đản đã sớm gào lên rồi chứ.

Sơ Tranh ngẩn ngơ giơ tay lên, gió từ đầu ngón tay cô lướt qua.

Làn gió kia ôn hòa tinh tế, cảm giác lướt qua lòng bàn tay cũng hết sức thoải mái, ngay khi cô chuẩn bị thu tay lại, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một vết máu.

Ngay sau đó tay áo cô bị cắt xuống một mảnh, bị gió thổi bay lên giữa không trung, nháy mắt một cái đã bị gió phân giải thành từng mảnh vụn nhỏ bé.

Sơ Tranh: "............"

Mẹ ơi!

Có quỷ thật rồi!

Bổn bảo bảo sợ muốn chết!

Sơ Tranh nắm tay lại, bởi vì động tác này của cô mà trên cánh tay cũng bị cắt ra một vết máu.

Mùi máu tươi bỗng chốc lan tràn trong không khí.

"Đừng nhúc nhích!"

Đằng sau có kẻ thét lên, nhưng đã quá chậm, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên không ngừng.

Đám người ngã vào trong gió, chỉ một thoáng đã đủ để bị cắt thành huyết nhân.

Trong làn gió ôn hòa ẩn giấu nguy hiểm chết người.

Sơ Tranh đứng im tại chỗ, chỉ cần bất động, thứ thổi vào người vẫn là ngọn gió nhu hòa dễ chịu.

"Đừng động." Giọng nói êm tai của nam tử bình thản vang lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện